Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 238. Hầu hạ 1

Bên trong gian nhà chính của nhà họ Triệu rơi vào trầm tĩnh, cha Triệu có thói quen làm một người cha nghiêm khắc, không giỏi biểu đạt quan tâm đối với con cái, Triệu Vệ Quốc có thể hiểu lo lắng của cha, nhưng cũng không biết phải đáp lại như thế nào.
Không khí trong gian nhà chính trở nên có chút cổ quái, đứa nhỏ Triệu Lệ Nam này rất biết nhìn sắc mặt nhìn tình huống, đứa nhỏ ba tuổi lặng lẽ núp chân bên Hứa Đào: "Mẹ, ông nội muốn đánh cha sao?"
". . ." Cha Triệu nhìn về phía cháu trai Triệu Lệ Nam, lại nhìn về phía Triệu Vệ Quốc, trong tròng mắt có nghi ngờ.
Con ở trước mặt con trai mình có phải nói cha thành hung thần ác sát hay không?
Triệu Vệ Quốc cảm nhận được sự nghi ngờ trong mắt cha Triệu, có chút oan uổng, Hứa Đào buồn cười sờ đầu đứa trẻ một cái: "Thằng nhóc thúi này, đừng nói bậy."
"A, nhưng con nghĩ rằng là muốn đánh." Triệu Lệ Nam gật đầu, đứa nhỏ vẫn chú ý đến cha Triệu và Triệu Vệ Quốc, trong giọng nói có mong đợi.
Nội tâm Triệu Vệ Quốc không biết than thở thế nào, thằng nhóc này quả thật lớn rồi, giọng nói thật giống như rất mong đợi anh bị đánh là chuyện gì xảy ra?
Mẹ Triệu rất vui vẻ, ở phòng bếp bên cạnh nấu mì, vào lúc này đang sắt cải xanh luộc mì sợi, thả mì vào xong thì lập tức đi ra khỏi phòng bếp, bà vui vẻ đánh giá Triệu Vệ Quốc, lại nhìn con dâu Hứa Đào một chút, nhìn cháu trai Triệu Lệ Nam thêm chút nữa.
Thấy Triệu Lệ Nam trắng trắng mập mập, bà vẫn luôn lo lắng Hứa Đào sẽ không cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc đứa nhỏ, giờ phút này yên tâm không ít.
"Biết mọi người sẽ về thì mấy ngày nay cả nhà cũng mong đợi. Vừa vặn có thể kịp dự hôn lễ ngày mai của Vệ Cường." Mẹ Triệu vừa nói chuyện, trên mặt vẫn luôn cười.
Một nhà ba người con trai lớn đều trở lại, ngày mai một nhà con gái cũng sẽ trở về uống rượu mừng, bà suy nghĩ một chút cảm thấy phấn khởi.
"Chúng ta vốn đã tính toán thời gian trở về uống rượu mừng, Vệ Cường là em trai Vệ Quốc, chú ấy kết hôn, làm sao cũng phải nghĩ biện pháp trở về." Hứa Đào ôm Triệu Lệ Nam nhẹ giọng nói chuyện.
Nếu như Triệu Vệ Quốc vẫn còn ở bộ đội, không thể xin nghỉ phép, không có biện pháp trở về có thể hiểu được, quân nhân có lúc ngay cả hôn lễ của bản thân còn không thời gian cử hành, nhưng bây giờ Triệu Vệ Quốc giải ngũ, đương nhiên phải trở về tham gia.
"Cho dù Vệ Cường không nói, nhưng cũng vẫn luôn hy vọng mọi người có thể trở về." Mẹ Triệu gật đầu liên tục, nói xong hai câu lại vội vàng chui vào trong phòng bếp, vẫn không quên bà còn đang nấu mì sợi.
"Chị dâu, em mặc đẹp mắt không?" Triệu Vệ Lan cầm áo khoác màu hồng, không sợ lạnh mà cởi ra áo khoác u tối trên người xuống, vào lúc này mặc vào quần áo mới mà Hứa Đào mua cho cô ấy, giang tay ra, xoay một vòng hỏi.
"Ừ, rất vừa người." Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Lan một chút gật đầu.
"Đẹp mắt." Triệu Lệ Nam phối hợp gật đầu một cái: "Nhưng mà mẹ con đẹp mắt nhất." Đứa nhỏ cảm thấy cô Triệu Vệ Lan mặc vào quần áo mới đẹp mắt nên khen ngợi, đồng thời lại che chở Hứa Đào.
Dẫu sao ở trong lòng Triệu Lệ Nam, mẹ như thế nào cũng là đẹp mắt nhất.
"Thằng nhóc con." Triệu Vệ Lan cười đi tới bên cạnh Triệu Lệ Nam, đưa tay làm bộ muốn chọc đứa nhỏ nhột, đứa nhỏ lập tức cười trốn đi, lởn vởn chạy trốn vòng quanh Hứa Đào.
Triệu Lệ Nam ha ha ha cười, cũng khiến cho không khí trong phòng dần dần tan rã.
Rất nhanh, mẹ Triệu cũng nấu xong mì sợi, đặt vào trong chén sứ nhỏ bưng ra ngoài: "Hẳn còn chưa ăn cơm tối, có phải đói hay không, mau ăn mì để lót dạ."
"Cám ơn mẹ!" Hứa Đào nói tiếng cảm ơn, mang Triệu Lệ Nam ngồi lên bàn ăn mì.
Cô cũng quả thật đã đói, từ Dương Thành lái xe đến tỉnh Ôn này hai ngày, trên đường cũng không ăn ngon, có một phần mì nước rau cải tươi như vậy, thật làm cho người ta có khẩu vị.
"Mau ăn mau ăn." Mẹ Triệu bưng ra cho ba người mỗi người một tô mì, còn cầm muỗng canh ăn cơm trước kia đút Triệu Lệ Nam đi ra, lấy một chén mì sợi nhỏ cầm ở trong tay chuẩn bị đút Triệu Lệ Nam ăn.
"Tiểu Nam, đến đây, bà nội đút con ăn mì.” Mẹ Triệu Tống Tiểu Yến cười híp mắt ngồi bên cạnh gọi Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam nhìn mẹ Triệu một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm chỉnh lắc đầu: "Bà nội, Tiểu Nam tự mình ăn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận