Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 312. Lưu trữ 3

Nếu như là nhà người ta nghèo khổ vất vả, suy nghĩ đến tiền, có lẽ sẽ nhẫn nhịn một chút tức giận này.
"Phi, tôi nói cho bà biết, không thể nào, đứa con gái này của bà nhà họ Triệu chúng ta nói không muốn chính là không muốn. Cho dù tôi để con trai mình độc thân cũng sẽ không tiếp nhận Tôn Phương." Mẹ Triệu vỗ bàn, thái độ vô cùng kiên định.
"Triệu Vệ Cường, con nói đi, đứa con gái này con có còn muốn hay không?" Sau khi mẹ Triệu tỏ thái độ, lại hỏi Triệu Vệ Cường.
"Mẹ nói lời không hay trước, nếu như con còn muốn cùng đứa con gái này sống qua ngày, hoặc là mẹ đập đầu một cái vào trên cây cột tự tử, hoặc là con cút đi, mẹ xem như chưa từng có đứa con trai này." Mẹ Triệu cương quyết mười phần, trưng cầu ý kiến xong thì cũng chặn đường của Triệu Vệ Cường.
Mẹ Triệu thật sự quyết tâm nảy sinh ác độc, ban đầu bà đã coi thường Tôn Phương, cảm thấy Tôn Phương nhiều chuyện, hết lần này tới lần khác Triệu Vệ Cường không nghe, bây giờ tốt rồi, phát sinh loại chuyện này, nếu sớm biết như vậy, cho dù thế nào bà cũng không cho Triệu Vệ Cường lấy cô ta về nhà.
Triệu Vệ Cường nghe mẹ Triệu hỏi, ngồi chồm hổm ở trên cái băng như cũ, biểu tình vừa đau khổ vừa cam chịu.
"Triệu Vệ Cường, con đừng im như vậy, nói chuyện!" Mẹ Triệu lại đề cao giọng.
Lúc này Triệu Vệ Cường mới chậm rãi ngẩng đầu lên, anh ta không khóc, nhưng người trong gian nhà chính cũng có thể nhìn ra được, trong lòng anh ta vừa bực bội lại khó chịu.
Tôn Phương khóc nhìn Triệu Vệ Cường: "Vệ Cường, anh tin em, em thật sự không có làm chuyện có lỗi với anh, sau này em nhất định sẽ trở nên thật tốt, anh cho em một cơ hội, tha thứ cho em được không?"
Tôn Phương nghẹn ngào khóc thầm mở miệng, nói khẩn thiết mà nghiêm túc.
Cô ta thật sự hối hận, Triệu Hòa Phong không đáng tin cậy, là cô ta ngu xuẩn, nếu như Triệu Hòa Phong đồng ý cưới cô ta thì đã sớm cưới, cần gì phải chờ đến sau khi cô ta kết hôn mới len lén gặp mặt nói này nói kia.
Triệu Vệ Cường giơ lên tay lau mặt một cái, bàn tay từ trên mặt buông xuống, tầm mắt từ trên người Tôn Phương dời đi.
"Vệ Cường, con phải cân nhắc kỹ, con và Phương Phương có cảm tình, hai đứa cũng xứng đôi." Mẹ Tôn nhìn Triệu Vệ Cường, trong giọng nói đều là lừa gạt.
Triệu Vệ Cường nghe mẹ Tôn nói, lắc đầu cười nhạt, sau đó nhìn về phía mẹ Triệu: "Mẹ."
". . ." Mẹ Triệu nhìn Triệu Vệ Cường, trong lòng hồi hộp, cũng sợ con trai nhỏ tiếp tục mê muội.
Hồ ly tinh Tôn Phương kia giống như đã cho Triệu Vệ Cường uống thuốc mê vậy.
"Người vợ này, con không muốn." Triệu Vệ Cường mở miệng, lúc đối mặt với Tôn Phương cũng kiên định cứng rắn một lần.
Từ khi quen nhau, Triệu Vệ Cường đối với Tôn Phương có thể dùng một câu chiều lòng mọi thứ để hình dung, nhưng mà anh ta cũng là đàn ông, mặc dù Tôn Phương nói cô ta không có làm chuyện có lỗi với anh ta nhưng cũng vẫn là không chịu nhận.
Anh ta ở phía sau đống rơm nghe được mấy câu đối thoại giữa Tôn Phương và Triệu Hòa Phong, bây giờ Tôn Phương và Triệu Hòa Phong không làm chuyện có lỗi với anh ta, cũng không đại biểu sau này sẽ không làm, chẳng qua là chuyện cẩu thả của bọn họ vừa vặn bị anh ta phát hiện sớm mà thôi.
tính cách của Tôn Phương không tốt, tính tình kiêu căng, những thứ này đối với Triệu Vệ Cường mà nói, cũng không tính là vấn đề lớn.
Nhưng đàn ông đội nón xanh trên đầu thì anh ta không thể tiếp nhận, Triệu Vệ Cường không phải đàn ông phế vật chịu uất ức, hơn nữa bản thân anh ta đồng ý, cũng phải thay cha mẹ suy nghĩ một chút, cha mẹ không dung túng nổi người này.
"Triệu Vệ Cường, anh làm sao có thể đối với em như vậy? Em chỉ nói mấy câu mà thôi. . ." Tôn Phương nghe được Triệu Vệ Cường lên tiếng, trực tiếp tức đến khóc, cô ta hướng về phía Triệu Vệ Cường rống to lên.
"Tôn Phương, là cô làm chuyện có lỗi với tôi trước." Triệu Vệ Cường nhắm mắt, giọng nặng nề.
"Nhưng mà em và Triệu Hòa Phong thật sự không có gì. . ." Tôn Phương giậm chân tức giận, từ trong ngực mẹ Tôn đi ra, định đến gần Triệu Vệ Cường.
Cô ta rất rõ ràng, nếu như Triệu Vệ Cường không muốn cô ta nữa thì thật sự xong đời rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận