Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 120. Khương đường 2

"Mẹ, cha bắt nạt con." Triệu Lệ Nam cũng bị để xuống, đứa nhỏ đã đồng ý với cha mình ở cửa nhà, bây giờ lập tức liền ôm chân Hứa Đào tố cáo.
"A, cha bắt nạt con thế nào?" Hứa Đào cẩn thận để thịt và trứng gà lên bàn, nhìn thời giờ, qua loa lấy lệ hỏi đứa nhỏ bên chân mình.
"Cha không ôm con, còn không cho con nói với mẹ." Triệu Lệ Nam vừa nói, vừa quay đầu hướng về phía Triệu Vệ Quốc nhe răng.
Cha xấu. Không thể nào không tố cáo.
". . ." Triệu Vệ Quốc nhất thời nhức đầu, thật đúng là con trai ruột, đào hố cả cha mình.
"Sao lại không ôm con, mẹ cũng nhìn thấy cha ôm con đi vào, cha cầm nhiều đồ như vậy, Tiểu Nam cũng không giúp, trái lại còn tăng gánh nặng cho cha, Tiểu Nam không ngoan nha.” Hứa Đào ngồi chồm hổm xuống, giơ tay lên sờ đầu Triệu Lệ Nam một cái.
"Mẹ, không phải như vậy." Triệu Lệ Nam rất cuống cuồng: "Cha đi đến cửa mới ôm con."
"À!" Ánh mắt Hứa Đào nhẹ hướng về phía Triệu Vệ Quốc.
"Đứa nhỏ biết nói dối rồi." Khuôn mặt Triệu Vệ Quốc đầy vẻ vô tội, còn phối hợp thở mạnh, thật giống như dáng vẻ đi ra ngoài một chuyến trở lại thì vô cùng mệt.
Hứa Đào nghi ngờ, nhìn Triệu Vệ Quốc một chút, lại nhìn Triệu Lệ Nam: "Cha hư như vậy sao?"
"Đúng đúng, cha rất hư, mẹ, hôm nay không cho cha ăn thịt." Triệu Lệ Nam làm ra bộ dáng mẹ phải cùng con chống lại kẻ địch, vểnh cái miệng nhỏ nhắn yêu cầu Hứa Đào.
"Như vậy sao? Được, vậy sau này cũng không cho cha ăn thịt, ai bảo cha khi dễ Tiểu Nam chúng ta chứ?" Hứa Đào khom người điểm lên cái mũi nhỏ của Triệu Lệ Nam.
"Dạ.” Triệu Lệ Nam có chút xoắn xuýt nhìn cha Triệu Vệ Quốc một cái, luôn cảm giác mình có chút quá đáng, sau này cũng không thể ăn thịt sao?
Triệu Vệ Quốc thấy ánh mắt Triệu Lệ Nam xoắn xuýt, giơ bàn tay về phía đứa nhỏ, đứa nhỏ này tuyệt đối là muốn bị đòn.
Triệu Lệ Nam lập tức chột dạ rụt cổ, đồng thời lo lắng cái mông mình sẽ nở hoa, nói với Hứa Đào: "Mẹ, hay là sau này để cho cha ăn đi." Ngày nào cũng không được ăn thịt, thật thê thảm.
"Không được, cha bắt nạt Tiểu Nam, tại sao có thể ăn thịt, sau này cũng không cho cha ăn thịt." Nhưng Hứa Đào lắc đầu cự tuyệt, mặt đầy kiên định.
Xong rồi! Triệu Lệ Nam cũng không dám nhìn Triệu Vệ Quốc nữa, hai tay lặng lẽ sờ cái mông nhỏ một cái: "Mẹ, cha không bắt nạt con."
"Tại sao lại không bắt nạt con chứ? Mới vừa rồi không phải còn nói cha bắt nạt con sao?" Hứa Đào nhìn đứa trẻ nhướng mày: "Tiểu Nam, trẻ con không thể nói dối nha."
"Oa!" Bản thân Triệu Lệ Nam vốn đã xoắn xuýt, bị Hứa Đào hỏi, lại nhận lấy bàn tay uy hiếp của Triệu Vệ Quốc, chỉ cảm thấy tình thế khó xử: "Mẹ, con sai rồi, để cho cha ăn thịt đi! Nếu không cái mông của Tiểu Nam sẽ đau đớn."
"Vậy thì cho cha ăn thịt nhé?"
"Dạ, cho." Triệu Lệ Nam ngấm ngầm chịu đựng gật đầu.
"Được rồi! Mẹ nghe Tiểu Nam." Hứa Đào cười đứng lên, xách trứng gà và rau cải đến phòng bếp cất, sau đó trở lại, thấy Triệu Lệ Nam buông thõng vai đứng trong phòng khách, liền gọi đứa nhỏ: "Tiểu Nam, đi lấy một chậu nước giúp mẹ, để bỏ cá vào trong có được hay không?"
“Dạ." Triệu Lệ Nam lập tức phối hợp gật đầu, nhanh chân chạy về phía phòng bếp.
Đứa nhỏ chạy về phía phòng bếp, Hứa Đào thì nhìn Triệu Vệ Quốc: "Anh thật sự đi đến cửa rồi mới ôm con sao?" Hứa Đào cố ý hạ thấp giọng hỏi Triệu Vệ Quốc.
"Ừ." Triệu Vệ Quốc ngược lại cũng không giấu giếm.
Anh quả thật chính là ở cửa mới qua loa lấy lệ ôm lấy đứa nhỏ mà thôi.
Ha ha ——
Hứa Đào có chút buồn cười nhìn chồng mình một cái: "Cũng tới cửa rồi, anh còn ôm con làm gì?" Hứa Đào thật ra không hỏi cũng biết những gì Triệu Lệ Nam tố cáo là nói thật.
Triệu Lệ Nam ở phương diện này luôn biết điều, không biết nói dối.
"Ôm cho em nhìn đó.” Triệu Vệ Quốc xem như chuyện đương nhiên mà đáp lời.
"Hả?" Hứa Đào nhướng mày nghi ngờ: "Cho em nhìn?"
"Anh không ôm nó, nó khóc tức tưởi lầm bầm một đường, nếu như lúc đến cửa anh không ôm nó một chút, nó quay đầu vào cửa sẽ không chỉ tố cáo với em đơn giản như vậy, nhất định nó sẽ ôm em khóc lớn." Triệu Vệ Quốc cũng rất hiểu con trai mình.
Thằng nhóc Triệu Lệ Nam càng ngày càng tinh ranh, cũng càng ngày càng không dễ lừa gạt.
"Nó mà khóc đến tê tâm liệt phế thì em nhất định sẽ cảm thấy anh là cha dượng." Triệu Vệ Quốc rất rõ ràng, Hứa Đào có thái độ bao che con cái.
"Anh thật đúng là hiểu con." Hứa Đào không nhịn được cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận