Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 104. Buông tha 2

"Hả?" Hứa Đào cầm quyển sổ và tiểu thuyết chuẩn bị viết tiểu thuyết, nghe thấy Triệu Lệ Nam hỏi, cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt đầy tò mò của đứa nhỏ.
Bản thân Hứa Đào là mẹ kế của Triệu Lệ Nam, cô đối với từ mẹ kế này có chút nhạy cảm, dĩ nhiên cũng không phải là để ý, chẳng qua là nghi ngờ, nghi ngờ đứa nhỏ Triệu Lệ Nam này làm sao hiểu từ mẹ kế.
"Không phải mẹ kế." Hứa Đào buồn cười trả lời đứa nhỏ.
"Vậy tại sao bà ấy lại xấu như mẹ kế vậy?" Triệu Lệ Nam chu cái miệng nhỏ nhắn.
Hứa Đào buồn cười ôm lấy đứa nhỏ, bóp cái mũi vểnh của cậu bé: "Làm sao con biết là mẹ kế?"
"Mẹ đã từng kể câu chuyện về cô bé Lọ Lem, mẹ kế trong câu chuyện đó cũng rất xấu." Triệu Lệ Nam ôm cổ Hứa Đào, đứa nhỏ tự mình giận dữ bất bình.
Hứa Đào nghe đứa trẻ giải thích xong, chút ít hốt hoảng trong lòng cũng biến mất, Hứa Đào biết, chuyện bản thân là mẹ kế không thể nào vĩnh viễn không để cho đứa nhỏ biết, nhưng cô lại có chút ích kỷ, muốn đứa nhỏ biết chậm một chút, hoặc là đứa nhỏ lớn một chút nữa hãy biết, bây giờ cậu bé còn quá nhỏ.
"Tiểu Nam có trí nhớ thật tốt." Hứa Đào khen ngợi đứa nhỏ, buông cậu bé xuống: "Tự mình đi chơi đi! Mẹ phải làm việc."
Tiểu Nam lắc đầu một cái: "Không có ai chơi. Anh Thạch Đầu không chơi, anh Tiểu Chí không chơi, em gái Hà Hoa cũng ở nhà. . ." Đứa nhỏ vừa bẻ ngón tay vừa nói, giọng có chút mất mác.
Hứa Đào cũng biết tình huống gần đây trong hẻm, có chút không biết làm sao, nhưng lại cũng không có cách nào.
"Vậy Tiểu Nam tự mình đọc truyện trong sách, nhàm chán tìm mẹ chơi được không?" Hứa Đào đưa truyện tranh cho đứa nhỏ.
Thật may là cô chịu mua đồ cho đứa nhỏ, loại thời điểm này đứa nhỏ cũng có thể tự mình giết thời gian.
"Dạ." Triệu Lệ Nam ngược lại cũng không ồn ào, tự mình ôm lấy truyện tranh vỡ lòng để xem, thỉnh thoảng vui đùa với ếch con một chút, thỉnh thoảng chơi bi thủy tinh một lát, dù sao tự mình cũng có thể giết thời gian thật vui vẻ.
Hứa Đào ở trong phòng khách nhỏ viết xong số chữ mỗi ngày tự quy định cho mình, cũng sửa sang lại bút thép và bản thảo, ánh mắt nhìn vào đồng hồ đeo tay một chút, thấy gần trưa rồi.
"Tiểu Nam, đừng chơi nữa, mẹ dẫn con ra ngoài." Hứa Đào kêu Triệu Lệ Nam.
Cô chuẩn bị mang Triệu Lệ Nam đi ra ngoài tiệm chụp hình lấy tấm hình, thuận tiện đi chợ bán thức ăn xem một chút.
Tiểu Nam nhìn Hứa Đào làm xong việc còn kêu mình ra ngoài, nhóc con vui vẻ, còn nhanh chân đi đổi một đôi giày nhỏ mình yêu thích.
"Ranh con." Hứa Đào bất đắc dĩ cười nhạo cậu.
Triệu Lệ Nam bị cười nhạo cũng vẫn rất vui vẻ, nắm tay Hứa Đào, nhảy nhót đi ra ngoài. Trời nóng nực, Hứa Đào không muốn phơi nắng nên mang theo cây dù, mặc dù bây giờ dù che mưa cũng không có chức năng chống tia cực tím, nhưng cũng có thể ngăn cản ngăn cản ánh nắng mặt trời trực tiếp chiếu vào.
Hứa Đào cảm thấy trời không mưa che dù tránh nắng mặt trời rất bình thường, đời sau bất luận trai gái, sợ bị nắng chiếu cũng sẽ che dù, nhưng người bây giờ lại không có loại khái niệm đó, che dù lúc trời nắng có không ít người đồng loạt để mắt nhìn kỹ.
"Mẹ, thật là nhiều người nhìn chúng ta." Triệu Lệ Nam đối mặt với thái độ cười nhạo chỉ điểm của người chung quanh, đứa nhỏ rất là nghi ngờ.
Hứa Đào than thở trong bụng, cũng không bởi vì người khác chỉ chỉ chỏ chỏ mà thay đổi tâm tính, dẫu sao mặt trời quả thực cay độc.
"Mẹ, trời không mưa, tại sao phải dùng dù che mưa?" Triệu Lệ Nam cũng nghe được người chung quanh nhỏ giọng nói chuyện, liền hỏi Hứa Đào.
"Che ánh nắng mặt trời." Hứa Đào đáp lời.
"Dạ." Triệu Lệ Nam lập tức liền bị thuyết phục, đứa nhỏ còn không thông minh đến hoàn toàn hiểu thành cái gì, không mưa mà dùng dù che mưa ngăn cản ánh sáng mặt trời, nhưng đứa nhỏ luôn luôn nghe hiểu câu trả lời của Hứa Đào, bất kể hiểu hay không cũng sẽ không tiếp tục truy hỏi.
Hứa Đào bình tĩnh che dù, đi tới tiệm chụp hình lấy hình, sau khi ra ngoài lại mang Triệu Lệ Nam đi chợ.
"Mẹ." Triệu Lệ Nam mang đôi giày mới, đứa nhỏ vô cùng vui vẻ.
Nhưng sau khi đi tới chợ, nụ cười Triệu Lệ Nam cứng lại.
Trong thời đại này, chợ cũng không sạch sẽ, khắp nơi đều là thức ăn và lá cây và nước đọng, hoàn cảnh cũng có chút hỗn loạn, đứa nhỏ đi một nửa, ánh mắt liền nhìn chằm chằm vào chân nhỏ hồi lâu, chân nhỏ ngắn làm sao cũng không chịu xê dịch.
Bạn cần đăng nhập để bình luận