Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 670. -

Triệu Lệ Noãn không có đường cát trắng trộn cháo, vốn muốn tức giận phản kháng, nhưng bụng quá thực đang đói, lời Hứa Đào nói, cô bé đều nghe lọt tai, cô bé biết, cô bé dám cục cựa nữa, mẹ cô bé xác định dùng thủ đoạn tàn nhẫn.
Xùy, Triệu Lệ Noãn thức thời lại tỏ vẻ khổ sở ăn nửa bát cháo trắng, bởi vì không thể ăn quá cay, cắn một chút xíu dưa muối cũng rất miễn cưỡng, ăn cũng không vui vẻ lắm.
“Đi thôi, em gái Noãn Noãn, chúng ta phải đi học rồi.” Quách Phi sớm đã ăn sáng xong rồi, cũng mang cặp sách lên vai đợi rất lâu.
Triệu Lệ Noãn lề mề mè nheo, nghe thấy Quách Phi lớn tiếng gọi, vẻ mặt cô bé thắc mắc, nhưng có thể là vì Quách Phi rất chín chắn, cũng khiến cho Triệu Lệ Noãn không quá ghét bỏ, cô bé yên lặng mang cặp sách lên cùng Quách Phi ra ngoài.
“Anh trai, trường học có xa không?” Triệu Lệ Noãn đi bộ bên cạnh Quách Phi, một lớn một nhỏ, một cao một thấp, một đen một trắng, chênh lệch của hai người vô cùng rõ ràng, vừa trò chuyện vừa đi đến giữa thôn.
“Anh đi theo phía sau nhìn một chút.” Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào nhỏ tiếng nói chuyện.
Lúc Triệu Vệ Quốc và Quách Phi ra ngoài, cũng không lặp tức xuất phát, mà sau một lúc mới lặng lẽ đi theo ở phía xa.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đều không đi cùng Triệu Lệ Noãn đến trường, bọn họ biết, chặn đường núi tới trường học phải đi từ thung lũng Tiên Nữ đến thị trấn nhỏ rất xa, Triệu Vệ Quốc chỉ định trông chừng mà thôi, sau khi Triệu Lệ Noãn ra khỏi thôn, Triệu Vệ Quốc không định đi theo cùng.
Triệu Lệ Noãn vẫn thích nghi rất tốt, sau khi đi cùng Quách Phi và tụ hợp với đám trẻ của thung lũng Tiên Nữ, một đám trẻ lớn liền bắt đầu nối đuôi xuống núi.
Quách Sâm biết hai vợ chồng Triệu Vệ Quốc không yên tâm con gái, liền cố ý dặn dò Quách Phi và mấy đứa trẻ lớn, bảo bọn họ quan tâm em gái nhỏ từ thành phố đến nhiều một chút.
Phẩm chất trẻ con trong thôn đều rất tốt, sự dặn dò của Quách Sâm, bọn họ cũng gật đầu ghi nhớ.
Triệu Lệ Noãn đi theo mấy đứa trẻ trong thôn đến trường đi học, mặc dù đã thay đổi hoàn cảnh, mặc dù cô bé không có hứng thú gì lắm với việc học, nhưng Triệu Lệ Noãn vẫn có chút tâm lý tò mò của trẻ con.
Nhưng quả thực cô bé không ngờ tới, con đường đi học vất vả như thế, còn phải đi lâu như vậy, đi lại hơn hai tiếng đồng hồ mới đến.
Cô bé mang cặp sách, dọc đường đi, lúc bắt đầu còn rất vui vẻ, nhưng bắt đầu đi bộ từ lúc trời còn chưa sáng, sau khi đi nửa tiếng đồng hồ, Triệu Lệ Noãn đã mệt rồi, chân cũng vô cùng đau, thỉnh thoảng đường núi còn có chút trơn trượt, sau một lần cô bé không cẩn thận liền ngã dập mông, tâm trạng cô bé có hơi sụp đổ, chủ động buông bỏ.
“Chân em đau quá, mông cũng đau, đi không nổi nữa, không muốn đi nữa.” Triệu Lệ Noãn mếu máo, thút thít một chút, ý muốn khóc dần xông lên não.
Dáng dấp Triệu Lệ Noãn quả thực đáng yêu lại xinh đẹp, đối với bọn trẻ trong thôn ở thung lũng Tiên Nữ mà nói, ngoại hình của Triệu Lệ Noãn có thể nói là công chúa nhỏ cao không với tới, cũng là sự tồn tại giống như một cô tiên nhỏ.
Cô bé dùng sắc giết người không phải ngày một ngày hai, cô bé bảy tuổi rất hiểu biết, dáng dấp của mình thuộc về cấp bậc yêu quái gây tai họa, lúc học kỳ hai lớp một tiểu học, cô bé tỏ vẻ đáng thương khiến cho hai cậu bạn nhỏ trong lớp từng vì cô bé mà đánh nhau.
Cô bé rất có bản lĩnh quan sát lời nói mà sắc mặt, cô bé khóc thút thít nói không đi nổi, trẻ con trong thôn, toàn bộ lớn nhỏ đều bắt đầu thương xót cô bé, cũng rầu rĩ không biết làm sao.
Thậm chí ngay cả mấy đứa trẻ còn nhỏ hơn cô bé cũng rất thương xót cô bé, dùng đôi mắt đen nhánh nhìn mấy anh chị lớn hơn một chút.
“Anh Đản Xác, anh Phi Phi, hai người cõng nàng tiên nhỏ đến trường đi!”
Sau khi không biết ai trong đám trẻ đề nghị, những đứa trẻ khác cũng đều bắt đầu hùa theo, mười mấy đứa trẻ đều giương mắt nhìn cậu bé mười ba mười bốn tuổi tên Đản Xác, tên thật là Quách Lượng.
Quách Lượng là đứa trẻ lớn nhất thôn, mười ba tuổi, học lớp năm tiểu học.
Quách Lượng vẫn còn nhớ lời Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào dặn dò mình, cậu bé không định cõng cô bé, nhưng vẻ mặt mờ mịt hai mắt đẫm lệ của cô bé quả thực dày vò người khác, cậu bé không kháng cự được ba giây liền vui vẻ gật đầu đồng ý.
Chặng đường đi học gian khổ của Triệu Lệ Noãn, đã biến thành hai cậu con trai Quách Lượng và Quách Phi thay phiên nhau cõng đi học.
Quách Lượng vẫn tốt hơn một chút, lớn hơn một chút, Quách Phi mới lớn hơn Triệu Lệ Noãn ba tuổi mà thôi, vóc dáng lại không cao, lúc còn cõng Triệu Lệ Noãn có thể nói rất tốn sức, nhưng cậu bé lại không nói gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận