Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 689. -

Bản thân bọn họ cũng không ngờ tới, thời gian sẽ trôi nhanh như thế, người cha đã từng vô cùng uy nghiêm trong tâm trí bọn họ, chống đỡ cả bầu trời trong nhà, giờ đây lại gầy yếu đến không còn mấy cân, nói một câu cũng khó khăn.
“...Nhà.” Cha Triệu vô cùng cố chấp, thái độ và giọng điệu cũng gấp gáp.
“Cha là muốn quay về quê nhà tỉnh Ôn sao?” Hứa Đào ở bên cạnh tiếp lời.
Thực ra cô có thể cảm nhận được, lòng cha Triệu muốn về quê, trước đây cô không hiểu lắm, lần trước lúc về tỉnh Ôn tảo mộ, sau khi cha mẹ Triệu đều tìm nghĩa địa xong, Hứa Đào mới đột nhiên hiểu ra.
Chỉ sợ cha Triệu sớm đã có ý nghĩ lá rụng về cội, chỉ là con cái trong nhà đều ở Dương Thành bên này, ông không có cách nào nói ra lời muốn về quê, đối với người lớn mà nói, con cái người thân ở đâu, nhà chính là ở đó!
Nhưng trong lòng cha Triệu có lẽ vẫn nhớ thôn nhà họ Triệu tỉnh Ôn, hiện giờ ông bị bệnh lại không còn nhiều thời gian, mặc dù mọi người đều không nói cho ông biết tình hình thực tế, cũng vẫn luôn khuyên nhủ qua mấy ngày nửa liền tốt.
Nhưng bản thân có thể tốt lên hay không, có thể còn mấy ngày thời gian, người đã đổ bệnh, thực sự đều hiểu rõ hơn bất cứ ai.
Cha Triệu ông rất hiểu rõ tình trạng của bản thân, cũng biết rõ bản thân không còn nhiều thời gian, lại càng muốn trở về quê nhà tỉnh Ôn.
“Đúng, cha con là muốn về quê nhà tỉnh Ôn, Vệ Quốc, Vệ Cường, các con nghĩ cách, đưa ông ấy về đi!” Mẹ Triệu cũng ửng đỏ mắt, giơ tay lại khóe mắt.
Thực ra bà biết tình hình sức khỏe của chồng, bọn Triệu Vệ Quốc ngay cả bà cũng che giấu bệnh tình cụ thể.
Nhưng mẹ Triệu chăm sóc trông nom cha Triệu, nhìn sức khỏe cha Triệu ngày càng suy yếu, chò dù không cần nói nhiều, trong lòng cũng biết được, sự thay đổi của cơ thể đã lộ ra bệnh tình thật sự.
Trong lòng cha Triệu cũng sớm đã chuẩn bị tốt, chỉ là vẫn luôn phối hợp với đám con cháu giả vờ không biết, người đã đến số tuổi này, đã quen với sự lần lượt rời đi của con người.
Bọn họ người của thời đại này đa phần đã nhìn quen sống chết, bà cũng từng đưa tiễn bậc cha chú của nhà họ Triệu và người nhà thân thiết của mình, lúc bọn họ còn trẻ đều sống vất vả hơn đa số người, nhưng cũng kiên cường hơn rất nhiều.
Mẹ Triệu cho rằng bản thân có thể bình tĩnh chấp nhận, cũng không có khó chịu như thế, muốn thể hiện giống như một bà lão không có việc gì, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một người phụ nữ thôn quê bình thường, là người bình thường thì chạy không khỏi số phận sinh ly tử biệt, sự đau lòng cũng khó tránh khỏi.
“Được, chúng ta về nhà.” Triệu Vệ Quốc gật đầu đồng ý.
Bệnh tình của cha Triệu quả thực không ngừng nghiêm trọng, người già cũng có ý muốn là rụng về cội, Triệu Vệ Quốc hiểu rõ điểm này.
Hiện giờ bản thân cha Triệu cũng nói ra muốn về nhà, Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường hiển nhiên sẽ không từ chối, thà ở bệnh viện Dương Thành bên này treo mạng sống, Triệu Vệ Quốc cảm thấy, chẳng bằng để cho cha Triệu trở về quê nói ông muốn về.
Cũng tránh cho đến lúc đó cha Triệu qua đời ở Dương Thành, không thể lá rụng về cội mà trở thành tiếc nuối.
Dẫu sao lá rụng về cội mà bên tỉnh Ôn nói, cách nói không giống với người sau khi mất đi mới trở lại quê nhà.
Dưới tình huống hết cách, người lá rụng về cội là trở lại, nhưng nếu có điều kiện, lá rụng về cội tốt nhất, chính là trước khi trút hơi thở cuối cùng về đến ngôi nhà ở quê, đây mới coi là lá rụng về cội ở tỉnh Ôn, nếu không sẽ trở thành cô hồn dã quỷ lang thang không có nơi nào để đi.
Người không qua đời ở trong nhà, lúc thất đầu, không có cách nào bước vào cửa nhà, thần giữ cửa nhà sẽ ngăn cản, duy chỉ có người qua đời trong nhà, đêm hồi hồn lúc thất đầu, thần giữ cửa nhà mới nhắm một mắt mở một mắt.
Đây là cách nói lá rụng về cội của chế độ phong kiến cũ ở tỉnh Ôn, đây cũng là nguyên nhân vì sao rất nhiều người già sau khi bệnh nặng, đều thà xuất viện về nhà chờ chết, cũng không chịu ở bệnh viện chờ chết.
Qua đời ở trong nhà, mới là lá rụng về cội.
“Nhưng tình hình cha như vậy, sao ngồi xe đường dài được?” Triệu Vệ Cương có chút buồn rầu.
“Thuê hoặc mượn một chiếc xe Motorhome cỡ lớn, nếu thuê mượn không được thì mua một chiếc.” Hứa Đào tiếp lời rất dứt khoát.
Vì để cho cha Triệu đi đường về quê nhà tỉnh Ôn thoải mái một chút, trong nháy mắt Triệu Vệ Cường buồn rầu cô liền nghĩ đến xe Motorhome.
Dù sao bọn họ cũng có tiền, cũng không thiếu tiền, một chiếc xe dù đắt, nhưng cũng hoàn toàn tiêu nổi, cô bằng lòng cũng nỡ tiêu khoản tiền này cho cha Triệu, mặc dù dường như có chút xa xỉ.
“Được.” Triệu Vệ Quốc gật đầu không ý kiến.
Công ty bất động sản của Triệu Vệ Quốc đã có quy mô không nhỏ, thậm chí cũng có công ty của mình, anh và Ngưu Chính Trực còn xây một cao ốc không thấp ở Dương Thành, tiểu khu mới khai phá cũng vẫn tiếp tục khai phá như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận