Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 140. Ăn cắp 2

“Mẹ ơi, đồ chơi của con bị mất rồi.” Triệu Lệ Nam nói với Hứa Đào, vẻ mặt rất tủi thân.
Cậu có rất nhiều đồ chơi, nhưng cậu thích nhất là xe ô tô nhỏ, vốn ngồi trên giường chán muốn chơi với ô tô nhỏ, mới xuống giường lục hộp đồ chơi, nhưng không tìm thấy ô tô nhỏ, nhất thời sốt ruột.
“Sao mà mất được? Không phải con thường cất trong hộp này sao?” Đồ chơi của Triệu Lệ Nam rất nhiều, Hứa Đào liền nhờ Triệu Vệ Quốc làm một chiếc hộp gỗ để cho cậu bỏ đồ chơi vào.
Triệu Lệ Nam có hơi rối loạn ám ảnh cưỡng chế, đồ chơi của cậu đều được sắp xếp rất ngăn nắp, xe ô tô nhỏ, con ếch nhỏ, viên bi nhỏ và súng cao su nhỏ đều sẽ được cho vào hộp sau khi chơi xong, Hứa Đào đi đến bên cạnh hộp nhìn, cũng không nhìn thấy ô tô nhỏ, hình như ếch nhỏ cũng thiếu đi hai con.
“Cái này…” Hứa Đào không khỏi có chút nghi ngờ và ngạc nhiên.
Đồ chơi của cậu đều được đặt ngay ngắn, cũng không để lung tung, đột nhiên không nhìn thấy thì rất có thể thực sự biến mất rồi.
Hứa Đào đưa tay bế Tiểu Nam lên mang dép vào, đi tới phòng bên cạnh, nhanh chóng mở chiếc hộp đặt trong ngăn bàn nhỏ.
Đó là một chiếc hộp mà cô để một ít tiền dự phòng trong nhà, thấy hai, ba trăm đồng trong hộp cũng không cánh mà bay, tiền rõ ràng đã bị trộm rồi, không cần nghĩ, đồ chơi của Triệu Lệ Nam chắc cũng bị lấy trộm.
“Mẹ ơi?” Triệu Lệ Nam nghi hoặc nhìn Hứa Đào.
Tâm trạng của Hứa Đào có hơi phức tạp, cô thường khóa cửa phòng khi đi ra ngoài, hôm nay Triệu Lệ Nam đột nhiên bị sốt, lúc đó Hứa Đào có hơi vội, đi ra ngoài chỉ khép cửa lại thôi, không ngờ chỉ một lần không chú ý, trong nhà liền gặp ăn trộm.
Những năm này, vừa không có giám sát, vừa không có bằng chứng, rất khó để điều tra hành vi trộm cắp vặt.
Nhưng theo bản năng Hứa Đào nghĩ đến Lâm Tiểu Cường ở đối diện, cũng không phải nói cô ác ý suy đoán về một đứa trẻ năm sáu tuổi, mà đúng lúc hôm nay cô đã gặp Lâm Tiểu Cường, hơn nữa, đồ chơi của Triệu Lệ Nam cũng mất.
Nếu là người lớn ăn trộm, chắc chắn sẽ không tiện thể động đến mấy món đồ chơi trẻ em, cũng vì vậy, Hứa Đào khoanh vùng hơn nửa số người ăn trộm cũng là trẻ con.
Hứa Đào cũng không quá tiếc tiền, nhưng cô cực kỳ ghét loại thủ đoạn bẩn thỉu này, trẻ con có thể xấu tính, có thể thiếu phẩm chất, nhưng ít nhất không thể có thói xấu trộm cắp vặt, đây thật sự là vấn đề nhân phẩm, cũng không thể xem nhẹ.
Hứa Đào âm thầm suy đoán, nhưng cũng chỉ là suy đoán.
Mà Triệu Lệ Nam vốn bị sốt nhẹ, cộng thêm đồ chơi cũng mất, đột nhiên cậu nằm trên vai Hứa Đào đau lòng khóc thút thít: “Hu hu... đồ chơi …”
Đứa trẻ đáng thương hiếm khi rơi nước mắt, khóc hơi đáng thương.
“Sao vậy?” Triệu Vệ Quốc tan làm về vừa vào nhà thì nghe thấy tiếng khóc thút thít của Triệu Lệ Nam, người đàn ông không thèm rửa tay, đi thẳng vào phòng hỏi.
Hứa Đào nhìn thấy Triệu Vệ Quốc trở về, cô vẫn đang bế Triệu Lệ Nam, tay dịu dàng sờ đầu đứa trẻ: "Buổi chiều Tiểu Nam sốt nhẹ, em vội đưa con đi trạm y tế, nên quên khóa cửa. Kết quả khi về phát hiện ra đồ chơi của Tiểu Nam đã bị lấy trộm, hơn hai trăm tệ em đặt trong hộp cũng biến mất.”
Hứa Đào nói, ra hiệu cho Triệu Vệ Quốc nhìn vào chiếc hộp trống trong ngăn kéo, tên trộm đã lấy sạch sẽ, ngay cả năm xu tiền lẻ cũng không bỏ qua, may mà Hứa Đào đã kẹp sổ tiết kiệm trong nhà vào sách, rồi đặt trong ngăn kéo riêng bên cạnh đã khóa.
“Bị lấy trộm sao?” Triệu Vệ Quốc cũng nhíu mày.
“Đúng vậy!” Hứa Đào giải thích một chút, cũng nói việc cô ấy đã cho Triệu Lệ Nam ăn kem que.
Triệu Lệ Nam đột nhiên cảm thấy khó chịu, một phần do thời tiết thay đổi, phần còn lại cũng do thành phần của kem que, Hứa Đào không thể chối bỏ những cái này, quả thực cô bị đứa trẻ làm nũng mềm lòng mới dẫn đến chuyện này.
“Sau này có còn ăn kem que nữa không?” Triệu Vệ Quốc sẽ không vì vậy mà đau lòng cho đứa trẻ, anh biết Hứa Đào cũng không phải cố ý, cảm nhận được sự tự trách trong lời nói của Hứa Đào, anh chỉ giơ tay sờ nhẹ lên tóc Hứa Đào, sau đó hỏi Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam ngoan ngoãn lắc đầu, gương mặt đáng thương: “Cha ơi, đồ chơi mất rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận