Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 187. Chọc lông 4

Hai người không giống như Hứa Đào, có công việc có thu nhập, thân là phụ nữ, nếu như hai người có thể có việc làm, có thể kiếm tiền, khỏi nói đến sẽ vui vẻ biết bao nhiêu.
"Không hỏi trước tiền lương gì sao?" Hứa Đào cười nhìn hai người.
Khuôn mặt Quách Bình Bình nhìn Hứa Đào đầy nghiêm túc lắc đầu: "Không hỏi, tôi tin chị."
Không biết tại sao, Quách Bình Bình rất tín nhiệm Hứa Đào, cô ấy có thể nhìn ra từ trên người Hứa Đào, Hứa Đào trẻ tuổi, xinh đẹp, thông minh, có văn hóa, cô ấy vẫn cho là người như vậy hẳn cách mình rất xa, căn bản cũng không biết, Hứa Đào không chỉ không thanh cao, cũng không xem thường người khác, giao thiệp rất tốt, làm việc còn đặc biệt đúng mực.
Mà cô ấy giống như Lý Kiến Thụ, vẫn luôn rất sùng bái và bội phục Triệu Vệ Quốc, cô ấy cũng rất bội phục Hứa Đào.
Lý Kiến Thụ nói, Hứa Đào viết sách còn được xuất bản, viết sách đó. Cô ấy thì một chữ cũng nhận không biết được, cho nên đặc biệt bội phục bản lãnh của Hứa Đào, nghe nói cô kiếm được tiền so với Triệu Vệ Quốc nhiều hơn, Quách Bình Bình càng sùng bái cô.
"Tôi cũng tin cô." Ngô Huệ gật đầu.
Ngày hôm qua Diệp Chấn Hoa lái xe một ngày, kiếm bao nhiêu tiền, tiền huê hồng của anh ta bao nhiêu, anh ta cũng đã tính toán, ban đêm cũng nhắc đến với Ngô Huệ.
Vợ chồng bọn họ đều cảm thấy Hứa Đào lợi hại, so với đàn ông còn lợi hại hơn, nhưng cô vẫn luôn khiêm tốn thoải mái.
"Vậy được, tối nay tôi trở về suy nghĩ một chút, cũng thuận tiện thương lượng với Triệu Vệ Quốc một chút." Hứa Đào cười đáp lời.
Cô không biết tại sao Quách Bình Bình và Ngô Huệ tín nhiệm cô như vậy, nhưng cũng không có ý định phụ lòng tín nhiệm của hai người.
Buổi trưa, tài xế trở lại công ty Đào Viên ăn cơm, phần lớn lại lục tục đi ra ngoài làm việc, Hứa Đào nhìn thời gian cũng không sớm, liền kêu Triệu Lệ Nam đang khắp nơi đảo quanh về nhà.
Ngô Huệ và Quách Bình Bình cũng mang đứa trẻ chuẩn bị trở về, ba người cũng xách hộp cơm của mình cùng nhau rời khỏi Đào Viên công ty, thời điểm đến đầu đường thì mỗi người mới tách ra đi về nhà mình.
"Mẹ, mỗi ngày Tiểu Nam đều phải tới thăm xe lớn." Triệu Lệ Nam dắt tay Hứa Đào tung tăng.
"Con thích xe lớn như vậy sao?"
"Dạ, thích." Triệu Lệ Nam gật đầu.
Hứa Đào nhìn khuôn mặt đứa nhỏ đầy kiên định, mím môi: "Vậy Tiểu Nam thích mẹ hơn hay là thích xe lớn hơn?"
". . . Dạ?" Triệu Lệ Nam chớp mắt, đứa nhỏ bị Hứa Đào hỏi đến ngay cả chân nhỏ ngắn đang di chuyển cũng ngừng lại.
Đứa nhóc lại do dự, xem ra địa vị của cô và xe lớn ở trong mắt cậu bé không phân cao thấp.
Hứa Đào có chút thương tâm ngồi chồm hổm xuống nhìn Triệu Lệ Nam: "Ai, mẹ thích Tiểu Nam nhất, Tiểu Nam vậy mà không phải thích mẹ nhất, mẹ thật đau lòng! Hu hu. . ." Làm bộ lau nước mắt.
"Mẹ, đừng khóc." Triệu Lệ Nam nhất thời gấp gáp, lập tức luống cuống tay chân ôm lấy Hứa Đào: "Tiểu Nam thích mẹ nhất, không thích xe."
"Thật sao?" Hứa Đào ôm đứa nhỏ chất vấn hỏi ngược lại.
Triệu Lệ Nam nhón lên chân nhỏ, hai tay vòng ôm Hứa Đào, còn hôn hôn lên gò má Hứa Đào: "Dạ, sau này Tiểu Nam không thích xe nữa, thích mẹ, mẹ đừng buồn."
"Đây mới là con trai lớn của mẹ chứ!" Sau khi thành công, Hứa Đào được như ý ôm lấy đứa trẻ, mặc dù là cố ý trêu chọc cậu bé, nhưng vẫn rất vui vẻ với biểu hiện này.
Thằng nhóc Triệu Lệ Nam sau khi xoắn xuýt lựa chọn giữa cô và xe lớn thì giọng điệu lại kiên định lựa chọn mẹ.
Chụt ——
Hứa Đào hôn gương mặt đứa nhỏ một chút, ôm đứa nhỏ đứng lên đi về nhà.
Cả người Triệu Lệ Nam cũng nhào vào trong ngực Hứa Đào, hai chân nhỏ bám vào người cô, hai tay Hứa Đào nâng mông cậu bé.
"Ai!" Triệu Lệ Nam gác đầu nhỏ trên bả vai Hứa Đào không biết làm sao lại than thở, một hơi rất dài.
". . . Tiểu Nam than thở gì?" Hứa Đào buồn cười hỏi cậu bé.
Trẻ con đột nhiên thở dài ra một hơi than thở, Hứa Đào đương nhiên cảm thấy buồn cười, đứa nhóc này thật sự là đa sầu đa cảm.
"Tiểu Nam thật là khổ cực."
Hứa Đào nhướng mày thổn thức, hoài nghi mình nghe nhầm: "Ai khổ cực?"
Mới vừa rồi đứa nhỏ đã nói mình rất khổ cực.
"Tiểu Nam khổ cực."
Ha ha! Hứa Đào không nhịn được cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận