Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 107. Đánh tới 1

Hứa Đào hầu như rất ít khi dạy dỗ Triệu Lệ Nam. Triệu Lệ Nam cũng khôn khéo, đứa nhỏ này vẫn luôn rất thông minh, trừ thời điểm mới tới Dương Thành chưa thích ứng, về sau cậu cơ bản chưa từng khóc, bất thình lình thấy đứa nhỏ khóc thành lệ, cô cũng đau lòng không chịu được.
"Mẹ, Tiểu Nam ngoan, mẹ đừng dữ với con." Triệu Lệ Nam khóc nghẹn ngào thút thít, hướng về phía Hứa Đào đưa tay mập nhỏ ra.
Cô làm cho đứa nhỏ sợ rồi.
"Mẹ không hung dữ với con, con đừng khóc được không?" Hứa Đào đưa tay ôm đứa nhỏ, giơ tay lên lướt qua nước mắt trên mặt cậu bé, lòng cũng bị đứa nhỏ khóc mà muốn vỡ tan.
Hứa Đào thậm chí cũng có thể đoán được tại sao Triệu Lệ Nam lại nhạy cảm dễ khóc như vậy, chuyện này hơn phân nửa có quan hệ với việc bị Chu Vũ hung dữ quát. Đứa nhỏ bị Chu Vũ quát xong, cô lại uy nghiêm cảnh cáo, có thể cho rằng cô muốn nổi giận nên mới khóc thành như vậy.
"Mẹ chẳng qua là lo lắng cho con, mới vừa rồi có phải mẹ vẫn luôn ở phía sau kêu con hay không, bảo con nhìn đường, kêu con chậm một chút, con cũng không nghe." Ôm đứa nhỏ, Hứa Đào rất kiên nhẫn giải thích.
"Dạ." Triệu Lệ Nam hai mắt ngấn lệ mông lung gật đầu.
Cậu bé cũng biết mình không đúng, có thể kéo dù cũng thật vui vẻ, không biết tại sao đụng vào người ta, mẹ của anh Tiểu Chí quả nhiên thật là hung dữ.
"Con xem nếu như mới vừa rồi con nghe lời mẹ, có phải cũng sẽ không đụng vào mẹ của Tiểu Chí hay không?" Hứa Đào tiếp tục làm công tác tư tưởng.
"Dạ." Triệu Lệ Nam gật đầu.
Đứa nhỏ sau khi đụng phải người khác liền ý thức được mình sai rồi, nhưng vừa sợ xong, Hứa Đào lại nghiêm túc nói về nhà sẽ đánh cậu, Triệu Lệ Nam trực tiếp nghĩ là thật.
Đứa nhỏ không muốn bị ăn đòn, tự nhiên tìm chỗ để núp, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến núp trên giường, tự cho là cảm thấy ngây thơ, núp ở trên giường cũng sẽ không bị phát hiện.
Trẻ con luôn luôn thích bịt tay trộm chuông chơi trốn tìm.
"Tiểu Nam, mẹ yêu con, sợ con bị thương, nếu như con ngã xuống, tay con đau, chân đau, mẹ cũng sẽ đau lòng, con biết không?" Hứa Đào để cho đứa nhỏ đứng ở trên giường, hai tay nâng mặt đứa trẻ lên hôn một cái.
“Dạ, mẹ, Tiểu Nam biết rồi, sau này Tiểu Nam sẽ ngoan ngoãn." Triệu Lệ Nam bảo đảm, hai tay vòng ở trên cổ Hứa Đào, dùng sức giống như là muốn siết chết Hứa Đào.
"Được được được, mẹ biết, con đừng siết cổ mẹ." Hứa Đào bất đắc dĩ tùy ý để đứa nhỏ ôm, sau đó ôm đứa nhỏ kiên nhẫn dỗ dành, dỗ nửa ngày mới dỗ đứa nhỏ vui vẻ.
Lúc chạng vạng tối Triệu Vệ Quốc tan việc trở về, Triệu Lệ Nam đã khôi phục tinh thần, đứa nhỏ ngoan ngoãn cho gà con ăn, làm quan hốt phân.
"Anh về rồi sao? Mau, vào giết lươn đi." Buổi trưa Hứa Đào đã rất thèm ăn, nhưng đối với lươn còn sống không dám hạ thủ, thật vất vả chờ mong một buổi chiều, trông được Triệu Vệ Quốc tan việc, Hứa Đào không cho chồng mình vừa vào cửa cơ hội nghỉ ngơi, kéo Triệu Vệ Quốc chạy thẳng tới phòng bếp.
"Lươn? Em mua sao?" Triệu Vệ Quốc bị Hứa Đào kéo đến phòng bếp thấy được ba con lươn to béo.
Thứ này ngược lại không tệ, nhưng mà không dễ nấu.
"Ừ, buổi tối ăn lươn xào xối mỡ." Tròng mắt Hứa Đào sáng rực gật đầu, cô đã quá thèm rồi.
Triệu Vệ Quốc gật đầu: "Được."
Dứt lời, Triệu Vệ Quốc liền động thủ, lá gan của đàn ông cũng thật là lớn, bất kể cá hay là gà, hoặc là những thứ như con lươn này, chỉ cần giao cho họ thì có thể xử lý sạch sẽ.
"Triệu Vệ Quốc, anh thật là lợi hại." Hứa Đào ở bên cạnh nhìn, không nhịn được giơ ngón tay cái.
Triệu Lệ Nam cũng tựa vào bên chân Hứa Đào: "Đúng vậy, cha, cha thật là lợi hại, dám giết rồng."
"Đây là con lươn, không phải rồng." Hứa Đào giơ tay lên ấn đầu đứa trẻ một cái, sao cứ cố chấp nói là rồng chứ hả?
"Tại sao không phải, con lươn không phải em trai của hoàng thượng sao? Hoàng thượng là rồng, em trai của ngài ấy cũng là rồng." Triệu Lệ Nam chớp mắt hỏi, cũng để lộ ra nguyên nhân tại sao cảm thấy con lươn là rồng.
Đứa nhỏ cảm thấy, con lươn có vẻ ngoài giống rồng, tên cũng giống rồng, con lươn, Hoàng thượng! Ha ha!
"Được rồi, đừng làm khó mẹ, mẹ cũng bị con làm hồ đồ." Hứa Đào bất đắc dĩ đáp lời, nhưng cũng biết đứa nhỏ có thể là không cách nào hiểu, liền cũng tùy đứa nhỏ nói càn.
Triệu Vệ Quốc rất nhanh đã xử lý xong con lươn, còn tỉ mỉ dùng dao mổ, Hứa Đào chỉ cần chuẩn bị gia vị, lát nữa làm đầu bếp chính là được rồi.
Mùi hương lươn xào xối mỡ xông vào mũi, hơn nữa dầu sôi Hứa Đào tưới còn là mỡ heo thuần, mỡ heo chế biến rất thơm, hơn nữa lươn lại là hoang dại, bất luận là Triệu Vệ Quốc hay là Triệu Lệ Nam, hai cha con sau khi ngửi qua mùi vị đều không khỏi trợn to hai mắt.
"Mẹ, ăn quá đi."
"Ừ, quả thật rất ngon." Triệu Vệ Quốc cũng không nhịn được gắp nhiều thêm mấy đũa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận