Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 166. Thú vị 1

Hứa Đào mỉm cười nhìn Phạm Thu Mai nói lời khách sáo: “Nếu tình kinh tế eo hẹp, không cần phải trả tiền vội.”
Hứa Đào biết tình huống của nhà họ Tôn, cũng không nghĩ tới sau khi Phạm Thu Mai biết nhà cô muốn chuyển nhà liên lập tức gom tiền đến trả, đột nhiên cảm thấy lúc đầu bản thân cho vay ba mươi đồng này rất có ý nghĩa.
Cô thích người cư xử có chừng mực và thẳng thắng, dù cho cuộc sống của Phạm Thu Mai cũng là một mớ hỗn độn, có lẽ ba mươi đồng này cũng là miễn cưỡng gom được, rõ ràng điều kiện khốn khổ, nhưng vẫn giữ được ranh giới làm người.
“Con tôi không sao, đúng lúc có thể gom được tiền trong tay thì nhanh chóng trả lại.” Phạm Thu Mai mỉm cười, ánh mắt đều là sự chua xót của cuộc sống gian khó, nhưng bế đứa trẻ lại giống như đang ôm lấy niềm hy vọng vô bờ bến về tương lai: “Chỉ cần tôi thiếu nợ trong lòng sẽ nhớ mãi, không nghĩ cách trả nhanh, tối về cũng không ngủ ngon được.”
“Đừng lúc nào cũng áp lực như thế.” Hứa Đào rất hiểu tâm trạng của Phạm Thu Mai, động viên cô ấy một câu, đưa tay sờ đứa trẻ trong lòng cô ấy, nghĩ về một cân đường phèn mà cô ấy cố tình mang đến.”
“Tiểu Nam, chẳng phải hôm nay mẹ đã mua táo sao? Con đi lấy một quả cho anh Thạch Đầu ăn đi."
Phạm Thu Mai đã mượn ba mươi đồng, đến trả tiền còn khách khí mang một cân đường phèn theo, nếu Hứa Đào kiên quyết không nhận chỗ đường này, sẽ khiến Phạm Thu Mai thấy ngại, liền nghĩ đến việc lấy táo cho Thạch Đầu ăn.
“Dạ mẹ.” Triệu Lệ Nam di chuyển đôi chân nhỏ ngắn ngủn chạy vào phòng bếp.
“Cô không cần phiền vậy, táo là đồ rất quý, giữ lại cho Tiểu Nam ăn đi!” Phạm Thu Mai lập tức xua tay khuyên Hứa Đào.
Trước đây Hứa Đào hay cắt táo cho lũ trẻ trong ngõ ăn, khi cô ấy đi ngang qua quầy hoa quả đã hỏi giá táo, mới biết một cân táo cần hơn một đồng, hai ba trái táo đã một cân rồi, cũng không tính là rẻ.
“Tôi mua rất nhiều, dù sao cũng không ăn hết.” Hứa Đào mỉm cười.
Phạm Thu Mai biết Hứa Đào rộng lượng, cũng không tiếp tục từ chối nữa, cô ấy nhìn Triệu Lệ Nam ngoan ngoãn chạy vào nhà bếp, lại nhớ đến lúc nãy vào cửa nhìn thấy một người đàn ông như Triệu Vệ Quốc đang rửa chén trong bếp, nhìn Hứa Đào trước mặt, trong mắt đột nhiên toát lên vẻ ngưỡng mộ.
“Chồng cô mỗi ngày đều rửa chén giúp cô sao?” Phạm Thu Mai cố ý thấp giọng hỏi, trong lời nói chứa đầy vẻ không dám tin.
“Ừm.” Hứa Đào gật đầu.
“Mệnh cô thật là tốt.” Phạm Thu Mai nhìn gương mặt trắng nõn của Hứa Đào, lại nhìn đầu ngón tay trắng nõn nhỏ nhắn của cô, không khỏi cảm thán một câu.
Phụ nữ kết hôn thời này, ai có thể có được mệnh tốt như vậy, phụ nữ ngay cả chén cũng không cần rửa, lớn đến từng này, cô ấy cũng chỉ nhìn thấy một mình Hứa Đào thôi.
Cô ấy đang ở cữ, còn phải làm những chuyện lặt vặt cơ!
“Mệnh tốt không tốt gì chứ, nấu cơm rửa chén vốn không phải chuyện phụ nữ sinh ra phải làm. Không phải anh không ăn cơm, nếu anh đã ăn cơm, vậy em nấu cơm anh phụ trách rửa chén có quá đáng không?” Hứa Đào tiếp lời, nói với vẻ rất đương nhiên.
Phạm Thu Mai nhìn Hứa Đào, lúc Hứa Đào nói chuyện, gương mặt tràn đầy tự tin, cô ấy cảm thấy Hứa Đào nói rất có lý, nhưng cũng biết bản thân không thể so được với Hứa Đào.
Tôn Đồng Hải là người Dương Thành chính cống, anh ta cũng không thể rửa chén giống như Triệu Vệ Quốc, nhưng đều là phụ nữ, Hứa Đào có thể khiến cho đàn ông phụ chuyện bếp núc, cô ấy thật sự khâm phục.
Triệu Lệ Nam chạy đến nhà bếp xin Triệu Vệ Quốc cho cậu hai quả táo, cậu bé mỗi tay ôm một quả táo vui vẻ chạy ra ngoài.
“Anh Thạch Đầu, cho anh, ăn táo đi.” Triệu Lệ Nam đem một quả táo đưa cho anh Thạch Đầu, vô cùng hào phóng.
“Cảm ơn em trai.” Thạch Đầu đỏ mặt nhận lấy táo, nhưng không ăn, mà cầm trong tay nhìn, đưa lên mũi ngửi thử.
Triệu Lệ Nam chia cho Thạch Đầu một quả táo, nghiêng đầu xoay người nhét trái còn lại vào tay Hứa Đào: “Mẹ, gọt vỏ ăn.”
Triệu Lệ Nam ăn táo đều phải gọt vỏ, cậu bé cảm thấy vỏ táo vô cùng khó ăn, nhưng bản thân lại không biết gọt vỏ, hiển nhiên phải dựa vào Hứa Đào.
“Con đi tìm cha lấy dao gọt vỏ.” Hứa Đào nhận lấy quả táo đặt lên bàn, sau đó đó bóp nhẹ mũi cậu.
“Dạ.” Triệu Lệ Nam lại xoay người chạy bạch bạch về phía phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận