Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 234. Ánh mắt 3

Chỉ chốc lát sau, người trong thôn cũng chạy đến nhìn xe, các người lớn bắt đầu bình luận, đứa nhỏ vòng quanh xe quan sát, ông lão cũng đưa cổ nhìn trò vui hiếm lạ này một chút, còn trực tiếp chặn đường đi phía trước lại.
". . ." Hứa Đào không nghĩ tới chuyện đầu tiên khi trở lại Triệu Gia Thôn lại là bị mọi người vây xem thán phục.
"Mẹ." Triệu Lệ Nam vùi ở trong ngực Hứa Đào, nhìn một đám đông bên ngoài cũng có chút hoảng.
Triệu Vệ Quốc cũng không nghĩ tới, xe mới đến cửa thôn liền không vào được, một đám người lớn trẻ con trong thôn cũng hiếu kỳ vây quanh xe nhìn, anh bất đắc dĩ chỉ có thể dừng xe, bước xuống xe, chào hỏi vài người chú bác cô dì quen biết.
"Triệu Tam Thúc, bác Lý, anh Thiết. . ."
"A, Vệ Quốc, cậu là Triệu Vệ Quốc của nhà họ Triệu, đây là về nhà ăn tết sao?”
"Đúng vậy, Triệu Tam Thúc, trở về ăn tết."
"Thật đúng là trứng đen nhỏ của nhà họ Triệu, cậu thật có tiền đồ, còn lái xe trở lại." Cả đời bác Lý ngay cả huyện thành cũng chưa từng đi, bà lão sáu mươi bảy mươi tuổi chợt thấy chiếc xe này, cảm thấy lạ lẫm như nhìn thấy người ngoài hành tinh vậy.
"Vệ Quốc, cậu, chiếc xe này của cậu hẳn là rất đắt.”
Người quen biết Triệu Vệ Quốc cũng đang hỏi anh.
Hứa Đào có trí nhớ của nguyên chủ, nhưng mà cô cũng không thể quen biết tất cả mọi người trong Triệu Gia Thôn, nhìn thôn dân bên ngoài vây quanh Triệu Vệ Quốc, Hứa Đào cũng ôm Triệu Lệ Nam xuống xe.
"Quả nhiên là người ở thành phố lớn, ha, nhìn vợ của Vệ Quốc một chút xem, đi theo quân mới bao lâu đâu mà cũng thay đổi lớn, rất có phong cách tây.”
"Phải đó, mặc áo choàng dài, thật là đẹp mắt, còn thẳng tắp."
"Tiểu Nam, anh là anh Cẩu Tử! Em còn nhớ anh không?" Hứa Đào ôm Triệu Lệ Nam xuống xe, một đứa bé trai chừng mười tuổi lập tức kích động hỏi.
"Dạ nhớ." Triệu Lệ Nam nhìn đứa bé trai tự xưng là Cẩu Tử gật đầu một cái.
"Em trai Tiểu Nam, quần áo trên người em thật là đẹp mắt."
"Xe của nhà em cũng thật là đẹp mắt, anh có thể sờ một cái không?"
Một đám bé trai trong thôn ngay cả cơm tối cũng không ăn, tất cả mọi người đều náo nhiệt vây lại, nhưng cũng không ai dám đụng vào xe, ríu rít thán phục.
"Các vị chú bác cô gì, chúng ta chạy xe một ngày trở về thật sự mệt mỏi. Năm nay sẽ ở nhà nhiều thêm mấy ngày, ngày khác mọi người có rãnh rỗi có thể đến nhà uống trà nói chuyện phiếm." Triệu Vệ Quốc khách khí với thương lượng các trưởng bối trong thôn.
"Phải, bọn họ cũng rất mệt mỏi, mọi người cũng nhường đường một chút, Vệ Quốc còn phải về nhà nữa.” Triệu Tam Thúc gật đầu liên tục, còn cất cao giọng nói chuyện.
"Nhường đường một chút, nhường đường một chút, cũng mau tránh ra, đừng chặn đường xe chạy."
Khi Triệu Tam Thúc đề cao giọng mở miệng, người lớn trẻ nhỏ vây quanh xe đều lui lại một chút, Triệu Vệ Quốc lên xe, Hứa Đào cũng ôm Triệu Lệ Nam vội vàng ngồi lên, xe mới phát động đi vào trong thôn.
Nhà họ Triệu ở trong Triệu gia thôn, mặc dù đường nhỏ trong thôn đều là bùn, nhưng mà cũng miễn cưỡng có thể lái xe về đến cửa nhà.
Giờ ăn cơm trong thôn đột nhiên náo nhiệt, ở giữa thôn, mẹ Triệu, Tống Tiểu Yến và cha Triệu, Triệu Hải Trụ cũng không biết, sau bữa cơm chiều, người họ Triệu đều ở trong gian nhà chính thương lượng chuyện hôn sự ngày mai của Triệu Vệ Cường.
Triệu Vệ Cường đã sắp kết hôn, một nhà ba người Triệu Vệ Quốc cũng chưa trở lại, bọn họ viết trong thơ cũng chưa nói thời gian cụ thể đi xe lửa, chỉ nói sẽ chạy về uống rượu mừng.
Nhưng mà vào lúc này bên ngoài trời đã tối đen, chắc hẳn là không về kịp dự tiệc vui ngày mai, cha Triệu và Triệu Vệ Cường cũng có thể hiểu được, chỉ là không khỏi cũng sẽ có chút thất vọng.
"Ngày mai con kết hôn, anh trai chị dâu của con hẳn không về kịp, Dương Thành cách huyện Phượng Hoàng xa, con cũng thông cảm cho anh trai." Cha Triệu mở miệng nói chuyện.
Dương Thành cách Triệu gia thôn thật xa, bọn họ dĩ nhiên là hy vọng gia đình Triệu Vệ Quốc có thể trở về nhà uống rượu mừng, nhưng nếu không về kịp uống rượu mừng, về nhà ăn tết cũng được.
"Cha, con hiểu." Triệu Vệ Cường đáp lời.
"Đã mượn được xe đạp chưa?" Triệu Hải Trụ cầm một đấu thuốc cũ, tiếp tục hút thuốc hỏi con trai nhỏ.
Triệu Vệ Cường muốn kết hôn, cưới một người họ hàng xa ở thôn lân cận, vì đi đón dâu có thể diện một chút, Triệu Vệ Cường liền thương lượng với Triệu Hòa Phong, người duy nhất trong thôn có một chiếc xe đạp hiệu Phượng Hoàng, cũng nguyện ý cho bao lì xì hai đồng.
"Vận chưa, Triệu Hòa Phong không muốn cho mượn." Triệu Vệ Cường trả lời, tâm tình cũng có chút buồn bực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận