Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 195. Mũ rơm 6

Hứa Đào vui vẻ thoải mái lùi về trong chăn, nhìn Triệu Vệ Quốc cầm chậu và khăn lông cũng ra gian phòng cất xong trở lại: "Anh tắt đèn nha?"
"Ừ." Hứa Đào rúc lại trong chăn gật đầu một cái.
Lách cách ——
Triệu Vệ Quốc tắt đèn đi tới trên giường, anh vén chăn lên nằm xuống tới, Hứa Đào nhất thời cảm nhận được một cái lò ấm áp đến gần, thoải mái dựa vào trong ngực Triệu Vệ Quốc, cọ cọ tìm một tư thế thoải mái chuẩn bị ngủ.
"Hứa Đào." Trong bóng tối, Triệu Vệ Quốc nhẹ nhàng kêu tên cô.
"Ừ." Hứa Đào nhắm hai mắt qua loa lấy lệ dùng lỗ mũi ừ một tiếng.
Anh nghe thấy Hứa Đào ừ một tiếng, ngay sau đó bàn tay liền leo lên eo thon của cô, môi mỏng cũng đưa qua cắn lỗ tai cô hỏi: "Vận động học tập một chút?"
"Trời lạnh, cự tuyệt." Hứa Đào kiên định lắc đầu.
Trời lạnh, cô đối với chuyện học tập giữa vợ chồng cũng lười biếng, trời lạnh, vén chăn lên một chút cũng khó chịu, còn phải ở trong chăn vận động, suy nghĩ một chút liền không thoải mái.
"Vận động cũng không lạnh." Triệu Vệ Quốc dỗ cô.
Hứa Đào tiếp tục ở trong ngực anh điên cuồng lắc đầu: "Triệu Vệ Quốc, anh là người năm giờ sáng phải rời giường, bớt làm những chuyện phí sức lực đi." Mỗi lần Triệu Vệ Quốc vận động là có thể kéo Hứa Đào vận động thật lâu, thể lực của Hứa Đào không thể phối hợp với anh.
"À." Triệu Vệ Quốc cũng không biết là thất vọng hay không thất vọng, dù sao bàn tay anh đã bò vào quần áo ngủ chiếm cứ điểm quan trọng, còn hưởng thụ nhéo một cái.
Được, được, được rồi!
Ý thức chống cự của Hứa Đào cũng không mạnh mẽ, sau khi Triệu Vệ Quốc động thủ, Hứa Đào hầu như không bao lâu liền nộp vũ khí đầu hàng, nhưng bởi vì Hứa Đào sợ lạnh, cho nên hai người đều ở trong chăn hoàn thành nhiệm vụ học tập, xong chuyện, Hứa Đào ở bên cạnh Triệu Vệ Quốc nhanh chóng thiếp đi.
Chỉ có Triệu Vệ Quốc không sợ lạnh bò dậy, vất vả cực khổ phục vụ Hứa Đào, lau lau người cho cô, xoa tay một chút mới ngủ.
Buổi sáng ngày hôm sau Triệu Vệ Quốc đến công ty, lúc thấy Phùng Vĩnh Niên, liền nói chuyện Hứa Đào chuẩn bị tuyển ba người cho anh ta biết, để cho anh ta nói lại với vợ mình,, giữa trưa ngày thứ hai tới công ty gặp Hứa Đào, nếu như không thời gian, cũng có thể đi thẳng đến nhà ở đường Chung Lâm hẻm Lão Cửu tìm Hứa Đào.
Hứa Đào chuẩn bị ngày mai sẽ ở nhà, để cho Quách Bình Bình và Ngô Huệ bọn họ làm vài món thức ăn, nếm thử một chút xem tay nghề của hai người.
"Cám ơn ông chủ." Phùng Vĩnh Niên cảm kích nói cảm ơn.
Cùng ngày sau khi Phùng Vĩnh Niên tan việc về nhà liền mau chóng nói chuyện với vợ mình Vương Quyên Quyên, dáng dấp Vương Quyên Quyên gầy teo yếu ớt, tính cách cũng có chút nhát gan, nghe Phùng Vĩnh Niên nói có thể đi đến công ty xe taxi nấu cơm, còn có chút lo âu: "Trên mặt em có lang ben thì có thể sẽ hù dọa vợ của ông chủ anh không?"
"Sẽ không." Phùng Vĩnh Niên từng gặp Hứa Đào, mặc dù không nói gì với Hứa Đào, nhưng cũng nghe đồng nghiệp của anh ta nói về Hứa Đào, ấn tượng của mọi người đối với Hứa Đào đều rất tốt.
Anh ta cũng cảm thấy Hứa Đào không phải người nhát gan, người phụ nữ có thể nghĩ đến mở công ty xe taxi làm sao có thể nhát gan như vậy.
"Em sợ em sẽ ảnh hưởng đến công việc của anh." Vương Quyên Quyên tiếp tục xoắn xuýt, trong giọng nói không chắc chắn.
Phùng Vĩnh Niên thật vất vả mới được an bài công việc chạy xe taxi, nếu bởi vì cô ấy mà mất đi, vậy phải làm thế nào? Nhà bọn họ đã không chịu nổi bất kỳ thay đổi và thất bại nào nữa, một khi Phùng Vĩnh Niên không gánh nổi công việc, một nhà năm miệng ăn cũng phải chờ chết.
"Sẽ không, Quyên Quyên, em tin tưởng anh, em đi thử một chút, tài nấu nướng của em tốt như vậy, cô ấy nhất định sẽ nhận em." Phùng Vĩnh Niên kéo Vương Quyên Quyên thuyết phục một phen, mới khiến cho Vương Quyên Quyên đồng ý giữa trưa ngày thứ hai đi đến đường Chung Lâm hẻm Lão Cửu tìm Hứa Đào khảo hạch.
Nói là khảo hạch, thật ra thì cũng không phải là khảo hạch, từ hôm đó sau khi Hứa Đào nói xin lỗi với Triệu Vệ Quốc, cô liền giữa nguyên tắc quan trọng nhất, nghi người thì không dùng người, dùng người thì không nên nghi ngờ người.
Cô đồng ý để cho Quách Bình Bình, Ngô Huệ, còn có Vương Quyên Quyên cùng nhau chia làm ba ca làm việc, cô cũng sẽ không tùy ý thay đổi người, muốn nếm thử một chút tay nghề của bọn họ, không được thì chỉ điểm để thay đổi một chút.
Dĩ nhiên trừ phi ba người bọn họ làm cơm ngay cả chó đều không ăn, nếu không Hứa Đào tuyệt đối sẽ không thay đổi người.
"Xin chào." Vương Quyên Quyên đội nón lá màu vàng đất trên đỉnh đầu ra cửa, từ nhà một đường che giấu ẩn nấp đi tới hẻm Lão Cửu, dựa theo địa chỉ đứng ở cửa viện hồi lâu, hít thở sâu một lát mới lấy dũng khí gõ cửa một cái.
Hứa Đào đang ở nhà viết tiểu thuyết, nghe thấy tiếng gõ cửa và một giọng nữ yếu ớt, ngay sau đó ngẩng đầu, liền thấy người phụ nữ nhỏ yếu đội nón lá.
"Chị là chị dâu Phùng sao?" Hứa Đào buông bút máy xuống đi ra hỏi.
"Tôi, tôi là, tôi là Vương Quyên Quyên." Vương Quyên Quyên gật đầu, hai tay khẩn trương đan vào nhau, bởi vì chứng bệnh lang ben nên hầu như rất ít đi ra ngoài, cũng không dám giao thiệp với người khác, sợ người ta sợ hãi và ghét bỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận