Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 487. Gặp được 6

"Chẳng qua là cô quá gầy, hẳn là thiếu máu rất nghiêm trọng, rút máu xong, đợi lát nữa thì ăn một chút gì đó để lấp bụng, nếu không dễ dàng choáng váng đầu hoa mắt." Thầy thuốc thấy sắc mặt Triệu Vệ Cúc ảm đạm, liền nhắc nhở đôi câu.
Thân thể kém lại phải rút máu, không phải không có người té xỉu.
"Được." Triệu Vệ Cúc gật đầu một cái.
Kết quả kiểm tra má không có nhanh như vậy, Triệu Vệ Cúc làm xong kiểm tra, cũng chờ ngày mai đến xem kết quả, lại đi gặp thầy thuốc.
Cha Triệu và Triệu Vệ Quốc cũng cầm giấy kiểm tra huyết áp đi tìm thầy thuốc, quả nhiên giống như suy nghĩ, huyết áp cao không có biện pháp an bài giải phẫu, chỉ có thể ngày hôm sau lại tới.
Ở bệnh viện một buổi sáng, mặc dù không vận động gì nhiều nhưng mọi người dường như cũng thật mệt mỏi.
Hứa Đào cũng mệt mỏi, xem hơn mười một giờ gần mười hai, liền đề nghị đi tiệm cơm ăn cơm.
Hứa Đào không có tâm tư về nhà nấu cơm, cha Triệu mẹ Triệu ngược lại cũng không có vấn đề, mặc dù bọn họ tiết kiệm theo thói quen, có biết tiệm cơm là do Hứa Đào mở, trước kia cũng từng đi ăn cơm.
Thức ăn của tiệm cơm quả thật ăn ngon, địa phương cũng rất đẹp mắt, do Hứa Đào làm chủ, tiệm nhà mình cho nên ăn ở đó cũng giống như chỗ khác.
"Chị dâu, hay là trở về nhà để em nấu cơm đi!" Triệu Vệ Cúc mở miệng nói chuyện.
Chị dâu mệt mỏi, cô ấy cũng có thể nấu cơm, bếp ga cô ấy không biết lắm nhưng cũng sẽ dùng, không cần đốt lửa, xào vài món thức ăn rất nhanh.
"Trên mặt em ngay cả huyết sắc cũng không có, em còn mạnh mẽ cái gì, nghe theo Tiểu Đào đi tiệm cơm ăn cơm." Mẹ Triệu nhìn Triệu Vệ Cúc quở trách.
Sau khi rút máu, sắc mặt Triệu Vệ Cúc vẫn luôn trắng bệch, trạng thái cũng có chút tiều tụy, bộ dáng này, còn phải làm cơm, thật là một chút cũng không xem thân thể của mình ra gì.
Triệu Vệ Cúc há mồm một cái muốn nói không sao, nhưng người quả thật mệt mỏi, cũng không lên tiếng.
Vốn muốn đi tiệm cơm Kim Nam Hiên, cũng đi giống như buổi sáng lúc đến bệnh viện, nhưng sắc mặt Triệu Vệ Cúc quả thực khó coi, mẹ Triệu không nhìn được.
"Tiểu Cúc, con ngồi xe nhà mình đi tiệm cơm trước, mẹ và Tiểu Đào đón xe. Mới vừa rồi còn nói nấu cơm, mẹ thấy con cũng sắp bất tỉnh rồi." Mẹ Triệu tùy tiện quở trách, kéo Triệu Vệ Cúc để cho cô ấy lên xe trước.
Triệu Vệ Cúc mím môi, nhưng mà quả thật cũng mệt mỏi, cũng chỉ thuận theo.
Hứa Đào nhìn hình dáng hung dữ của mẹ Triệu một chút, cô câu môi khẽ cười, biết mẹ Triệu chẳng qua là tùy tiện, giọng nói chuyện cũng lớn, miệng cũng lợi hại, nhưng rõ ràng cho thấy quan tâm Triệu Vệ Cúc.
Hành động thì nhìn như hung dữ, miệng lại nói lời quan tâm, thật đáng yêu!
Triệu Vệ Quốc xe lái đi, Hứa Đào và hai người mẹ Triệu cũng ngồi lên xe taxi.
"Tiểu Đào, trong tiệm cơm có canh bổ máu gì hay không, cha con và Tiểu Cúc đều bị rút ra máu, cũng phải bồi bổ." Mẹ Triệu hỏi thăm, nghĩ đến Triệu Vệ Cúc lấy ba ống máu liền đau lòng: "Rút ra nhiều máu như vậy, cũng phải bồi bổ một năm nửa năm."
Mẹ Triệu cũng không hiểu thân thể con người sẽ tự động tạo máu, trong nhận biết có hạn của mình, đó chính là mất một giọt máu, đều là thân thể hao tổn.
"Mẹ, đừng lo lắng, thân thể con người rất thần kỳ, sau khi rút máu ăn một ít thức ăn bổ máu dưỡng khí cơ bản thì không sao. Thậm chí thỉnh thoảng rút ra chút máu, hoặc là đi hiến máu, lượng máu không vượt qua mức phù hợp, ngược lại sẽ kích thích xương tủy thân thể, sinh ra huyết dịch mới, đối với thân thể người còn có chỗ tốt!" Hứa Đào giải thích.
Mẹ Triệu nghe không hiểu xương tủy gì đó, nhưng là đối với thân thể có chỗ tốt thì bà lại nghe hiểu.
"Thiệt hay giả, rút máu không ảnh hưởng, không lừa gạt mẹ chứ?" Mẹ Triệu không quá tin tưởng.
Sống bốn năm mươi năm, lần đầu tiên biết người rút máu ra ngược lại thân thể sẽ khỏe, một giọt máu trên người cũng không phải bồi bổ thật lâu mới có hay sao?
"Không lừa gạt mẹ, thân thể người đều có chức năng tạo máu." Hứa Đào cười.
"Vậy thì tốt." Mẹ Triệu yên tâm.
Bởi vì cha Triệu phải ăn thức ăn thanh đạm ít muối, thời điểm gọi thức ăn đều đặc biệt chú ý, cũng giao phó nhân viên phục vụ, tất cả thức ăn cũng ít bỏ muối.
Người một nhà ở bao sương lầu ba, nhân viên phục vụ thức ăn ngon, Hứa Đào liền hỏi Triệu Vệ Quốc bên cạnh.
"Tiểu Nam đâu? Nó nói thế nào, là muốn tới bên này ăn chung, hay là chúng ta mang về cho nó?" Trước khi Triệu Vệ Quốc lái xe tới tiệm cơm, Hứa Đào để cho Triệu Vệ Quốc gọi điện thoại về nhà, hỏi Triệu Lệ Nam đã tan học về nhà một chút.
"Nó nói sẽ qua đây ăn, muốn qua thăm ông Kim một chút, chẳng qua, phải thanh toán tiền xe." Triệu Vệ Quốc gật đầu.
"Có đức hạnh." Hứa Đào không biết làm sao cười cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận