Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 541. Đối tượng 1

Hiển nhiên Hứa Đào cũng nhìn thấy sự liếc mắt đưa tình của hai vợ chồng Triệu Vệ Cúc, nói thật, cô rất khâm phục.
Triệu Vệ Cúc và Ngô Lâm Tiêu, thuộc kiểu vợ chồng bình thường của thời đại này, bọn họ vừa giúp đỡ nương tựa lẫn nhau, cũng sẽ lo lắng chuyện nghèo khổ và những chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống, nhưng cũng không vì vậy mà mất đi tình cảm vợ chồng.
Ngô Lâm Tiêu ở thời đại này mà nói chắc chắn là một người đàn ông rất tốt.
Thật thà ít nói, cảm giác tồn tại rất thấp, không thể khiến cho vợ khoe khoang, tự hào. Nhưng anh ta chỉ nói chuyện phiếm với Triệu Vệ Cúc, cũng không chê sức khỏe cô ta không tốt, liên lụy gia đình mình, đây đã là không dễ dàng gì.
Cái gọi là hoạn nạn mới thấy chân tình, Ngô Lâm Tiêu và Phùng Vĩnh Niên, đều thuộc về cũng một loại người Hứa Đào tán thưởng, hôn nhân, kiên trì ở điểm thấp nhất, mới là quý giá nhất.
Đối mặt với ánh mắt trách cứ của Triệu Vệ Cúc, Ngô Lâm Tiêu thật thà cười nói: “Buổi sáng chúng ta đã kiếm được bảy mươi mốt đồng.”
“Kiếm được nhiều như vậy sao? Toàn bộ ư?” Triệu Vệ Cúc chớp mắt một cái.
Bút bi, bút chì, dao nhỏ, cục tẩy những đồ dùng học tập này bán ra ngoài rất nhiều, nhưng đều thuộc loại lời ít tiêu thụ mạnh, không cẩn thận tính toán nào biết con số cụ thể là bao nhiêu.
Ở vị trí của Triệu Vệ Cúc, bảy mươi mốt đồng, nếu trừ đi lợi nhuận, cũng vẫn không tệ, dẫu sao giá vốn cũng không cao.
“Không phải, là lợi nhuận, trừ đi vốn nhập hàng, còn kiếm được bảy mươi mốt đồng.” Ngô Lâm Tiêu mỉm cười, người đàn ông thật thà, hiếm khi lộ ra nụ cười rõ ràng như thế này.
“Thật sao?” Triệu Vệ Cúc vui mừng.
Mẹ Triệu đi một vòng cửa hàng văn phòng phẩm, bà không nhìn nghiêm túc như cha Triệu, chỉ dạo sơ qua một vòng mà thôi, trở lại nghe thấy con rể Ngô Lâm Tiêu nói đã kiếm được tiền, bà cũng cười.
“Một buổi sáng đã kiếm được hơn bảy mươi đồng rồi sao?” Dù mẹ Triệu biết vợ chồng Triệu Vệ Quốc không thiếu tiền, thậm chí bị ảnh hưởng đến mức, đến khách sạn Kim Nam Hiên ăn một bữa cơm tốn gần hai trăm, bà đau lòng, nhưng sẽ không vì vậy mà có phản ứng quá lớn.
Bằng không một bữa cơm đã ăn gần hai trăm đồng, nếu là mấy năm trước, đoán chừng bà bị dọa đến vào bệnh viện không chừng.
Cũng vì vậy, bây giờ biết vợ chồng Triệu Vệ Cúc buổi sáng kiếm tiền, đã kiếm được hơn bảy mươi đồng, cũng coi như còn bình tĩnh.
“Dạ, hộp bút chị dâu bảo bọn con nhập hàng đã bán ra ba cái, lợi nhuận cao, đồng hồ điện tử cũng bán ra hai cái, chỉ riêng tiền lời của hai cái này đã gần bốn mươi rồi.” Sau khi Ngô Lâm Tiêu tự tính toán xong cũng rất bất ngờ.
Đây chính là bộ não của người thông minh sao?
Hai người anh ta và Triệu Vệ Cúc còn lo lắng món đồ đắt này không dễ bán, hoặc bán không được, vốn không định nhập hàng, là Hứa Đào kiên trì thuyết phục bọn họ nhập vào.
Bây giờ sau khi tính toán một chút, Ngô Lâm Tiêu cũng không thể không khâm phục cái đầu làm ăn của cô.
“Chị dâu.” Triệu Vệ Cúc vui vẻ nhìn về phía Hứa Đào, hốc mắt ửng đỏ: “Cảm ơn chị.”
Nói lời cảm ơn rất nhiều, nhưng mỗi một lần Triệu Vệ Cúc nói đều là lời cảm ơn thật lòng thật dạ, cũng là thật sự biết ơn Hứa Đào.
“Đều là người một nhà, không cần lúc nào cũng cảm ơn xin lỗi.” Hứa Đào cười.
Cô vẫn rất sợ kiểu biết ơn nặng nề này, cũng sợ phụ nữ khóc.
“Hai đứa nghe lời Tiểu Đào, đừng mãi treo lời cảm ơn bên miệng, cố gắng mở cửa hàng này ra kiếm tiền cũng tốt hơn so với cái gì.” Mẹ Triệu cũng khuyên giải Triệu Vệ Cúc một câu.
Mẹ Triệu biết rõ ở những phương diện này quả thực Hứa Đào rất thành thạo, cũng không giống mấy đứa con dâu không phóng khoáng ở quê, đối với việc con gái con rể về nhà mẹ tìm kiếm sự giúp đỡ liền vô cùng ý kiến.
“Vâng, con biết rồi.” Sau khi Triệu Vệ Cúc cố gắng khống chế tâm trạng liền nín khóc mỉm cười: “Chị dâu, sao chị biết món đồ đắt dễ kiếm được tiền vậy?”
Triệu Vệ Cúc và Ngô Lâm Tiêu đều không hiểu lắm, cũng quả thực là không đoán được sức mạnh kinh tế của học sinh, sao bây giờ trên người bọn trẻ đều có tiền như vậy!
Vợ chồng bọn họ căn bản đều chưa từng cho Ngô Học Văn tiền tiêu vặt, một tuần, cũng chỉ cho hai hào, vài lần cho năm xu, căn bản đều cho ít, ở nơi như thôn quê, trẻ con đến trường đi học, nhưng không có ý kiến phải cho tiền tiêu vặt.
“Bây giờ Dương Thành nhiều người có tiền, cũng tốt với con, điều kiện của đứa trẻ cũng nâng cao theo đó, đa số trên người đứa trẻ đều sẽ có không ít tiền tiêu vặt cha mẹ cho.” Đương nhiên Hứa Đào biết những cái này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận