Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 464. Văn phòng phẩm 6

Buổi chiều phải đi học, Triệu Lệ Nam rửa bát xong lên lầu nghỉ một lát, đợi gần đến lúc đi học, cậu bé liền mang cặp sách đạp xe đạp đi đến trường.
Hai vợ chồng Triệu Vệ Cúc cũng không nghỉ ngơi quá lâu, Hứa Đào ngồi ở phòng khách xem tivi giết thời gian, hai vợ chồng liền cùng nhau đi xuống lầu.
“Chị dâu.” Triệu Vệ Cúc chào hỏi, Ngô Lâm Tiêu cũng như thế, đi theo bên cạnh Triệu Vệ Cúc, mím môi cười chất phác.
“Hai đứa không nghỉ ngơi sao? Hay là không quen?”
“Ừm, em không quen ngủ trưa lắm.” Triệu Vệ Cúc gật đầu giải thích.
“Vậy ngồi sô pha xem phim, ăn hoa quả với chị đi.” Hứa Đào mời Triệu Vệ Cúc.
“Vâng.” Triệu Vệ Cúc gật đầu đi qua, ngồi trên ghế sô pha, dáng vẻ gầy yếu, sau khi ngồi xuống ghế sô pha cảm nhận được sự mềm mại, hơi sững sờ: “Ngồi rất mềm mại.”
Ngô Lâm Tiêu ngồi bên cạnh cũng gật đầu kinh ngạc.
Ghế sô pha này là ghế đã tốn một số tiền lớn, Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Cúc đưa tay sờ một chút, cười chuyển chủ đề, giơ tay lấy quả cam từ trên bàn đưa cho cô ta.
“Ăn cam này.”
“Vâng, cảm ơn chị dâu!” Triệu Vệ Cúc nhìn quả cam trong tay, bàn tay mảnh khảnh cầm quả cam không ăn, mà hỏi Hứa Đào: “Chị dâu, trong nhà có chuyện gì cần làm không? Em có thể giúp.”
“Tạm thời không có, em xem tivi trước đi, rồi trễ một chút em giúp chị cùng chuẩn bị cơm tối.” Hứa Đào cười nói.
Kỳ thực Hứa Đào không muốn để Triệu Vệ Cúc giúp đỡ, nhưng Triệu Vệ Cúc rõ ràng không tự do lắm, nếu như cô quá khách khí, đoán chừng cô ta càng khó xử.
“Được.” Triệu Vệ Cúc lập tức gật đầu.
Tính tình Ngô Lâm Tiêu cũng thật sự trầm lắng, sau khi anh ta ngồi xuống thì cứ ngồi như thế không nói chuyện.
“Em rể mấy năm nay cũng không thay đổi gì, vẫn ít nói chuyện.”
Ngô Lâm Tiêu cười ngại ngùng, đưa tay gãi cái cái ót: “Em không biết nên nói gì.”
Triệu Vệ Cúc cũng mỉm cười: “Thực ra anh anh ấy vẫn sẵn lòng nói chuyện trước mặt em, nhưng ngoài em ra, cả ngày cũng không nói với ai được hai câu.”
Triệu Vệ Cúc cũng thấy lạ, sau khi cô ta và Ngô Lâm Tiêu hứa hôn, rất nhiều lần Ngô Lâm Tiêu đến thăm cô ta, anh cũng sẵn lòng nói chuyện, sau khi gả cho Ngô Lâm Tiêu, mới phát hiện anh ta ngoại trừ nói chuyện nhiều với cô ta ra, ngay cả nói chuyện với mẹ chồng cũng cực kỳ ít.
“Vậy rất tốt mà.” Hứa Đào gật đầu.
Người đàn ông ít nói không quan trọng, nói ít với người khác cũng không sao, có chuyện nói với vợ mình thì rất tốt rồi.
Cha mẹ Triệu ngủ đến ba giờ mới dậy, tinh thần cũng khôi phục cũng không tệ.
Sau đó Ngô Học Văn cũng theo sau xuống lầu, cậu bé đã ngủ một lúc, tình trạng cũng tốt hơn nhiều, đi xuống lầu nhìn thấy sách giáo khoa cấp hai Hứa Đào mua đặt trên tủ.
“Mợ ơi, trong đây có sách giáo khoa cấp hai ạ?” Ngô Học Văn có chút tò mò.
“Mợ mua cho Tiểu Nam đọc.”
“Em Tiểu Nam đã đọc đến sách giáo khoa cấp hai rồi sao?” Ngô Học Văn trợn tròn mắt rất ngạc nhiên.
“Những quyển sách này, hầu như thằng bé đều không đụng.” Hứa Đào kiểm tra sách một chút, hình như Triệu Lệ Nam đã lấy đi sách tiếng Anh và ngữ văn lớp chín, đoán chừng là lượng từ vựng không đủ, trái lại số học đều không xê dịch.
“Cháu có thể xem được không ạ?” Ngô Học Văn phải lên lớp bảy nhưng không kịp ghi danh tựu trường.
“Cháu cứ xem tùy ý.”
“Cảm ơn mợ.” Ngô Học Văn bê sách, lấy một cuốn sách học kỳ một lớp bảy đi đến bên cạnh lật xem, thực ra môn cậu bé thích nhất là tiếng Anh, tiếc là cậu bé hoàn toàn xem không hiểu.
Triệu Vệ Cúc cầm quả cam, ánh mắt chú ý đến con trai một chút, trong đôi mắt đều là sự áy náy.
Hồi trước cô ta bất ngờ ngã một cái, cơ thể bản thân ngã xảy ra vấn đề, Ngô Học Văn cũng thành trẻ sinh non, vì suýt chút nữa thai nhi chết trong bụng, khiến cho sức khỏe của Ngô Học Văn cũng kém hơn so với mấy đứa trẻ sinh non khác.
Cô ta lại không thể cho cậu bé điều kiện chữa bệnh tốt một chút, cũng không thể cho cậu bé một cuộc sống tốt đẹp hơn.
“Năm nay Tiểu Văn lên cấp hai rồi sao?” Hứa Đào nhìn ra sự phức tạp trong đôi mắt của Triệu Vệ Cúc, liền hỏi.
“Chưa chị.” Triệu Vệ Cúc lắc đầu: “Trước khai giảng, đang chuẩn bị đến thị trấn thuê phòng cùng thằng bé đi học, đúng lúc gặp một trận mưa, quê chúng ta núi cao, ban đêm nhiệt độ thấp, không chú ý một chút thằng bé liền bệnh gần nửa tháng, cũng bỏ lỡ thời gian nhập học.
“Như vậy sao, vậy không thì cứ sắp xếp cho Tiểu Văn học cấp hai ở Dương Thành được rồi, điều kiện giáo dục ở Dương Thành bên này tốt hơn so với thị trấn dưới quê, giáo viên tiếng Anh ở đây cũng chuyên nghiệp hơn, thời đại này của bọn họ tiếng Anh sẽ trở thành ngôn ngữ tương đối phổ biến, phải đặt nền móng tốt.” Hứa Đào nói ra đề xuất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận