Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 688. -

Triệu Lệ Nam đối với tình cảm nam nữ, mặc dù là thẳng nam, nhưng cậu cũng mơ hồ hiểu được mục đích Hứa Đào cố ý ho khan.
Liếc nhìn Hứa Đào hai lần, Triệu Lệ Nam mím môi nhìn về phía cha Triệu.
“Ông nội.” Triệu Lệ Nam tiến tới bên cạnh cha Triệu: “Người ta còn nhỏ, sao bây giờ ông đã mong đợi cháu thành gia lập nghiệp chứ!”
Lúc Triệu Lệ Nam nói chuyện, bất đắc dĩ lại buồn cười.
Cha Triệu kéo tay Triệu Lệ Nam, tốn hết sức lực vỗ vỗ: “Phải sớm…thành…gia.”
“Vâng.” Triệu Lệ Nam đối diện với ánh mắt mong chờ của cha Triệu, chỉ có thể kiên trì gật đầu.
Sau khi Triệu Lệ Nam bị thúc giục tìm đối tượng, cậu coi như đã sợ, kỳ nghỉ hè có chút thời gian, đi đến bệnh viện thăm cha Triệu xong, vốn sẽ ở lại bệnh viện lâu hơn, hiện tại hơi cảm nhận được tình hình không đúng, liền lập tức chạy trốn.
Lúc Triệu Lệ Noãn nghỉ hè, thì đã báo danh một lớp đào tạo.
Trước khi Hứa Đào đăng ký lớp đào tạo cho cô bé, có hỏi ý kiến của cô bé, để cô bé tự chọn là nhảy múa hay ca hát, hoặc là kỹ thuật phòng thân.
Hứa Đào cho rằng Triệu Lệ Noãn sẽ chọn nhảy múa hoặc ca hát, sự thật chứng minh, sở thích và hứng thú của trẻ con đều không lâu dài, trước đây Triệu Lệ Noãn muốn bỏ học đi tham gia cuộc thi ca hát, đã ngoài dự liệu lựa chọn lớp đào tạo Taekwondo.
Triệu Lệ Noãn hơn bảy tuổi mặc quần áo Taekwondo, học cũng có hình có dạng, phát triển rất có khí thế của người phụ nữ nam tính.
“Ông nội, bà nội, hai người xem quần áo Taekwondo của cháu có đẹp không?” Sau khi Triệu Lệ Noãn luyện tập Taekwondo xong, đã mặc quần áo Taekwondo đến bệnh viện, cô bé yêu kiều xinh xắn đứng bên trong giường bệnh phô ra với cha mẹ Triệu.
“Đẹo, Noãn Noãn mặt thật sự rất đẹp.” Mẹ Triệu cười gật đầu.
Bản thân Triệu Lệ Noãn cũng vui, buổi trưa trong nhà đã đưa thức ăn phù hợp với người bệnh đến bệnh viện, trên đường Triệu Lệ Noãn đến bệnh viện đã ăn chút xiên que bên đường, lúc này tùy tiện ăn hai miếng liền no rồi.
Mẹ Triệu vốn muốn chuẩn bị đút cha Triệu ăn cháo, Triệu Lệ Noãn đã ăn no rồi, liền bảo mẹ Triệu đi ăn cơm.
“Bà nội, Noãn Noãn đút ông nội, bà nội đi ăn cơm đi.” Lần đầu tiên cô bé cầm bát cơm cầm thìa canh đút cha Triệu ăn cháo.
Hiện giờ cha Triệu gầy đến mức biến dạng, nói chuyện cũng yếu ớt, đa phần đều lấy lắc đầu hoặc chớp mắt làm chủ, người cũng gầy đến mức biến dạng.
“Ông nội, ông muốn ăn đậu phụ không?” Cha Triệu nằm trên giường, Triệu Lệ Noãn đã đút cha Triệu một miếng cháo, lại hỏi cha Triệu thức ăn thêm.
Món cha Triệu có thể ăn được hầu như đều là thức ăn lỏng và thứ dễ tiêu hóa, thấy cháu gái hỏi, liền vui vẻ mà yếu ớt khẽ gật đầu với Triệu Lệ Noãn, trên mặt đều là sự hài lòng và nụ cười.
Ông tận hưởng cháu gái đút ăn, khỏi phải nói hài lòng cỡ nào.
Hứa Đào đến đưa cơm, cô đang ngồi trên cái ghế đẩu bên cạnh, nhìn thấy một màn ngoan ngoãn như vậy của Triệu Lệ Noãn, trong lòng cũng rất vui vẻ yên lòng.
“Noãn Noãn của chúng ta thật sự đã lớn rồi!” Mẹ Triệu cũng xúc động bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa chú ý Triệu Lệ Noãn và cha Triệu, trong lòng bị hình ảnh ấm áp này nóng đến ấm áp.
“Đúng vậy!” Hứa Đào cũng yên tâm vui vẻ yên tâm gật đầu.
Triệu Lệ Noãn đút cơm vô cùng nghiêm túc, cô bé bảy tuổi đút một muỗng lại một muỗng cháo, hỏi thăm đơn giản và trao đổi với cha Triệu, đều khiến cho mọi người cảm thấy hạnh phúc.
Cha Triệu nằm viện ở Dương Thành gần hai tháng, cả người chỉ còn lại khung xương và bộ da già nua, gầy đến mức vô cùng dọa người, vốn còn có thể nói hai câu, nhưng đến sau này hoàn toàn không có chút sức lực nào.
Mẹ Triệu chăm sóc cha Triệu rất tốt, cũng hầu như đều xử lý cho cha Triệu không nhúc nhích nổi rất sạch sẽ.
Ngày này, Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường đều đến bến viện, cha Triệu cũng hiếm khi có chút tinh thần, liền kéo tay Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường, chớp mắt, nói chuyện với hai đứa con.
“Về…nhà.” Cha Triệu nắm tay Triệu Vệ Quốc rất dùng sức.
“Cha, đợi qua hai ngày nữa sức khỏe cha tốt lên chút rồi về nhà được không?” Triệu Vệ Quốc nhíu mày, cũng nắm lại tay cha Triệu.
Sự gầy yếu và già nua của cha ruột, hai anh em Triệu Vệ Quốc là người khó chịu nhất.
“Đúng vậy! Cha, bọn con đều biết cha không thích mùi nước khử trùng của bệnh viện, nhưng cha nằm thêm hai ngày nữa, bác sĩ nói hai ngày nay trạng thái cha không tệ, nằm thêm hai ngày nữa, tốt lên chút nữa chúng ta sẽ xuất viện.” Triệu Vệ Cường cũng ở bên cạnh hùa theo.
Sau khi cha Triệu bị bệnh, người gầy thành da bọc xương, nhìn cũng có chút trẻ con tức giận hơn nhiều, Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường đều là đàn ông trung niên, lúc đối diện với cha Triệu, không kìm được dùng thái độ kiên nhẫn như dỗ trẻ con.
Bạn cần đăng nhập để bình luận