Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 122. Khương đường 4

Hứa Đào có chút không biết làm sao: "Hôm nay chúng ta bày hai bàn, đàn ông bọn họ ngồi bàn chính, phụ nữ chúng ta cùng mấy đứa nhỏ ngồi bàn phụ, cũng không có mấy người. Chị dẫn mấy đứa nhỏ trong nhà đến, chúng ta cũng có thể náo nhiệt một chút."
Dù sao nhiều người, chuẩn bị mỗi một dạng thức ăn đều là hai phần, bàn chính có, bàn phụ cũng có, Hứa Đào cảm thấy nhiều thêm mấy đứa bé cũng không coi là nhiều.
"Chuyện này, đợi lát nữa tính sau đi.” Ngô Huệ do dự một chút, vẫn không đồng ý.
Không bao lâu sau, hai chị dâu khác cũng tới, một vị là Trương Thục Phân ở tỉnh Hồ bên kia, còn một vị là Quách Bình Bình ở tỉnh Xuyên, tuổi tác cũng lớn hơn vài tuổi so với Hứa Đào, nhìn tính cách cũng đều dễ dàng thân thiết.
Đều là vợ quân nhân, phần lớn đều có tư tưởng tỉnh ngộ cũng không tệ lắm.
Nhất là Quách Bình Bình của tỉnh Xuyên, là một cô gái nóng bỏng cả tính, nhưng con gái của cô ấy cũng rất là an tĩnh, tính cách cũng tương đối ngượng ngùng, vẫn luôn dính vào bên cạnh Quách Bình Bình không dám nói lời nào.
"Nhìn xem con gái tôi, suốt ngày cứ bám theo đuôi mẹ." Quách Bình Bình cười chọt đầu con gái của mình.
Con gái cô ấy bị chọt đầu cũng cúi đầu không lên tiếng, chẳng qua là vểnh môi, sau đó nhìn mấy dì trong phòng bếp.
"Con muốn đi ra ngoài cửa nhìn con gà con với anh trai nhỏ hay không?" Trương Thục Phân sinh con trai, lớn hơn một tuổi so với Triệu Lệ Nam, vào lúc này đang cùng Triệu Lệ Nam tụ tập với nhau ở trong sân nhìn gà con.
Hai đứa bé trai có tuổi xấp xỉ, hơn nữa đều không hướng nội, gặp mặt liền thân thiết, ngược lại là con gái của Quách Bình Bình, tính cách hướng nội lại là cô gái, hai đứa bé trai không muốn chơi với em gái nhỏ.
Cô bé lắc đầu, mặt đầy cẩn trọng và e sợ.
"Nó không dám, gan rất nhỏ, cũng không biết giống ai, tính tình của tôi và cha nó cũng thoải mái mà." Quách Bình Bình nói không biết làm sao.
"Cô gái khôn khéo, hướng nội là bình thường."
"Nếu không, để Tiểu Hạo dẫn nó đi chơi đi!" Tiểu Hạo là con trai Trương Thục Phân, năm nay bốn tuổi, tên là Khâu Chính Hạo.
"Không cần, nó chỉ thích bám theo tôi thôi." Quách Bình Bình không thèm để ý phất tay một cái, giọng ổn định, con gái như vậy cũng sớm đã thành thói quen: "Nó rất yếu ớt, không ở cạnh tôi sẽ khóc, khóc không dừng được, dỗ cũng không được."
Thái độ Quách Bình Bình e ngại cho con gái nhà mình, đồng thời cũng không biết làm sao.
Hứa Đào và mấy chị dâu rối rít cười đùa, trêu ghẹo, tiếp tục nói chuyện phiếm.
"Chị dâu Diệp, mấy bé gái nhà chị đâu? Sao lại không tới, tôi còn nghĩ, con chị ở đây, cô gái nhỏ này có lẽ bằng lòng tụ tập với con gái nhà chị trò chuyện." Tuổi tác xấp xỉ tương đối có lời để nói, hơn nữa Diệp Tiểu Thư rất ngoan, biết chăm sóc em gái nhỏ.
"Tôi ngại ầm ĩ, để cho mấy chị em nó ở nhà." Ngô Huệ đáp lời.
"Dù sao hôm nay náo nhiệt, để mấy đứa nhỏ đến chơi đi." Quách Bình Bình tiếp lời.
"Tôi cũng nói với chị dâu như vậy, hôm nay nhiều người, bày hai bàn, đàn ông bọn họ một bàn, phụ nữ chúng ta cũng có một bàn." Hứa Đào tiếp lời, sợ hai chị dâu hiểu lầm cô không mời mấy đứa bé nhà họ Diệp.
"Nếu là đàn ông bọn họ một bàn, phụ nữ chúng ta và mấy đứa nhỏ một bàn, chị dâu để cho mấy đứa nhỏ nhà chị cũng tới dùng cơm đi." Trương Thục Phân cũng mở miệng thuyết phục Ngô Huệ.
"Vậy được, tôi trở về gọi tụi nhỏ đến." Ngô Huệ nghe mọi người khuyên như vậy, cũng không kiên trì nữa.
Mặc dù cũng không phải là đặc biệt thương yêu con gái, nhưng cũng đau lòng, hôm nay nhà họ Triệu chuẩn bị thức ăn phong phú, mấy đứa bé thường không ăn được bữa tiệc lớn như vậy, cho dù trở về quê ăn tết, sợ là cũng không ăn được thức ăn như thế.
"Để cho Vệ Quốc đi gọi đi!"
"Không cần, chiến hữu bọn họ thật vất vả tụ họp cùng một chỗ, đang náo nhiệt mà. Chúng ta cũng đừng quấy nhiễu bọn họ. Dù sao cũng không xa, tự tôi đi một chuyến là được. Em dâu, mọi người giúp tôi trông coi đứa bé này.” Ngô Huệ vừa nói, giao con gái nhỏ cho Trương Thục Phân bên cạnh.
"Được!" Trương Thục Phân nhận lấy Diệp Tiểu Họa, ngồi ở trước mặt bếp lò.
Diệp Tiểu Họa cũng ngoan, bị Trương Thục Phân ôm vẫn ngây ngô, hoàn toàn không sợ người lạ!
Quách Bình Bình thì nhìn về phía lò lửa, thỉnh thoảng nhét vào mấy cây củi đốt, kéo con gái trêu chọc: "Nhìn xem, đây là em gái, đáng yêu không?"
"Vâng." Con gái Quách Bình Bình là Lý Phán Đễ đang ăn một viên kẹo gừng, sau khi nghe được câu hỏi qua loa lấy lệ gật đầu một cái.
"Mèo ham ăn, chỉ biết ăn thôi, ăn đến dính đầy miệng." Quách Bình Bình cười nhạo con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận