Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 261. Ăn kẹo 6

“Oa! Mẹ ơi, cha xấu.” Triệu Lệ Nam không lừa được, nghiêng đầu đến làm nũng với Hứa Đào tiếp, cái mặt nhỏ nhăn lại dường như rất buồn.
Hứa Đào cười, đưa tay lấy một quả quýt trên bàn lột một múi: “Tiểu Nam, há miệng ăn quýt, a!”
“Tiểu Nam không ăn, a!” Triệu Lệ Nam kháng cự không vui, nói không ăn, nhưng cái miệng nhỏ lại thành thật a một tiếng mở ra nhận lấy múi quýt Hứa Đào đưa cho cậu.
“Ngọt không?”
“Ngọt.”
“Ăn nữa không?” Hứa Đào cười hỏi.
“Dạ ăn.” Triệu Lệ Nam phồng má gật đầu.
“Phụt khì, chị dâu, chị nuôi Tiểu Nam quá đáng yêu rồi.” Triệu Vệ Lan cũng đang ngồi trên bàn chơi, trong các phù dâu có hai người trạc tuổi cô ấy, nên có chút chủ đề có thể nói chuyện.
Nhưng Hứa Đào bị Tôn Phương gọi qua, từ lúc ngồi vào bàn, lực chú ý của mọi người liền theo bản năng xoay quanh Hứa Đào.
Hứa Đào không nói gì, mặc áo khoác dài, đầy khí chất thành phố, dùng lời của thế hệ trước, chính là rất có phong cách tây, hơn nữa da Hứa Đào rất trắng, trên mặt không trang điểm gì, lại cắp sách trên đùi có vẻ dịu dàng, để các phù dâu theo bản năng chú ý đến cô.
Nên Hứa Đào tương tác với Triệu Lệ Nam, mọi người cũng nhìn thấy, trong số phù dâu của Tôn Phương, có Tôn Mỹ Như vẫn luôn chú ý đến.
Tôn Phương làm cô dâu, rực rỡ cả ngày hôm qua, tất cả mọi người đều vây quanh cô ta, nhưng vừa nãy lúc cô ta mở miệng goi Hứa Đào qua, phát hiện lực chú ý của mọi người đều dừng lại trên người Hứa Đào, trong lòng có hơi không vui lắm, cảm thấy Hứa Đào đã chiếm sự nổi bật của cô dâu là cô ta.
“Cũng chỉ đáng yêu lúc này, lúc nghịch ngợm cũng nghịch khiến người ta đau đầu.” Hứa Đào tiếp lời, lại đưa cho cậu bé một múi quýt.
“Mẹ, Tiểu Nam đáng yêu, không nghịch ngợm.” Triệu Lệ Nam ăn quýt, âm thanh kháng nghị cũng hừ hừ không rõ.
“Được, được được, Tiểu Nam nhà chúng ta đáng yêu nhất rồi. Con nghe lời ở trong nhà chơi với anh Học Văn, không ra ngoài có được không?” Hứa Đào dỗ dành cậu bé.
“Học Văn, bên ngoài lạnh, dẫn em trai chơi trong nhà chính, không được phép chạy lung tung.” Triệu Vệ Cúc cũng mở miệng nói.
“Dạ.” Ngô Học Văn rất ngoan, Triệu Vệ Cúc nói một câu có hơi nghiêm khắc, Ngô Học Văn liền lập tức đáp lời ngay.
“Con xem, anh trai cũng chơi ở trong nhà, Tiểu Nam còn muốn tự mình ra ngoài chơi không?” Hứa Đào cười hỏi Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam thấy ngay cả bạn chơi chung cũng đi mất rồi, bĩu môi không vui lắm, nghiêng đầu đưa cái mông nhỏ về phía Hứa Đào, cũng không nói chuyện, thể hiện thái độ không vui của mình.
“Tiểu Nam, đến đây, ngồi chỗ này cũng cô nhỏ, cô nhỏ bóc đậu phộng cho cháu ăn.” Triệu Vệ Lan dỗ dành cậu bé.
“Hừ.” Bóng lưng nhỏ bướng bỉnh tức giận hừ một tiếng rất mạnh kèm theo chất giọng trẻ con.
“Tiểu Nam, cô lớn ở đây có kẹo sữa, cháu có muốn ăn kẹo sữa không!” Triệu Vệ Cúc cũng nhẹ giọng dỗ cậu bé.
“...” Triệu Lệ Nam không hừ nữa, bóng lưng nhỏ kiên cường của cậu bé vẫn đang đứng vững, xem ra rất muốn ăn kẹo sữa.
Hứa Đài mỉm cười nhìn bóng lưng của cậu bé, đưa tay lấy một viên kẹo sữa từ trên bàn đưa ra sau lưng, đặt trước mặt Triệu Lệ Nam huơ huơ một cái: “Kẹo sữa, kẹo sữa ngọt ngào, Tiểu Nam có ăn không nhỉ?”
“Ăn.” Triệu Lệ Nam lập tức quay đầu, sự kiên cường biến mất, nhanh chóng nhào tới bên chân Hứa Đào: “Mẹ ơi, Tiểu Nam muốn ăn kẹo.”
“Hôm nay đã ăn một viên rồi, đây là viên thứ hai nha!” Hứa Đào thả viên kẹo vào trong tay cậu bé căn dặn.
Triệu Lệ Nam rất thích ăn thịt cũng rất thích ăn kẹo, nên bình thường lúc Hứa Đào mua kẹo sữa cho cậu bé, đều sẽ kiểm soát số lượng của cậu, có lẽ mỗi ngày chỉ cho phép cậu ăn hai viên, nên cậu bé càng thêm cố chấp với kẹo sữa.
Kỳ thực phần lớn con người đều như vậy, càng không cho ăn, thì càng muốn ăn.
“Mẹ ơi, Tiểu Nam nhớ rồi.” Triệu Lệ Nam gật đầu, lại đặt viên kẹo vào trong tay Hứa Đào: “Mẹ cứ để đó, tối nay Tiểu Nam ăn.”
“Được.” Hứa Đào cười, bỏ viên kẹo vào trong túi áo.
Tác giả có lời muốn nói: Em dâu không “cực phẩm” như trong tưởng tượng, bình tĩnh bình tĩnh nào!
Bạn cần đăng nhập để bình luận