Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 573. Tiếp thu 4

Ầm ầm, Triệu Vệ Quốc cũng có thể nghe thấy tiếng nổ vang bên tai.
“Sao vậy?” Trái tim Triệu Vệ Quốc giống như bị bóp chặt, vừa mới hô hấp cũng dừng lại theo.
Anh tưởng cô đã xảy ra chuyện, hiện giờ bụng cô rất lớn, không thuận tiện lắm, anh cũng sợ cô tắm té ngã, bình thường cũng vô cùng chú ý.
“Hu hu, em có vết rạn rồi.” Hứa Đào cắn môi.
Cô cũng không phải nói là người quan để ý vẻ ngoài của mình để ý đến tột độ, nhưng sau khi mang thai, tâm trạng quả thực có chút khó khống chế.
Lúc nhìn thấy vết rạn, lần đầu tiên cô dường như mới cảm nhận được sự thật bản thân đã mang thai, là một thai phụ, sẽ giống như tất cả phụ nữ bình thường, trải qua hết thảy những chuyện thai phụ trải qua, cũng mơ hồ rất sợ hãi.
“Chỗ nào?” Triệu Vệ Quốc ngồi xuống, ánh mắt nhìn cái bụng tròn vo của Hứa Đào.
“Đây!” Hứa Đào dùng tay chỉ một vết rạn nhỏ trên bụng, vô cùng nhỏ bé.
Cô vì cái này mà khóc ư? Triệu Vệ Quốc vừa buồn cười vừa bất lực nhưng cũng có chút áy náy.
“Đừng khóc, rất xinh đẹp.” Triệu Vệ Quốc nói, đưa môi nhẹ nhàng hôn lên bụng cô một cái.
“Xấu.” Hứa Đào khịt khịt mũi nín khóc mỉm cười.
“Không xấu.” Triệu Vệ Quốc hôn bụng cô một cái dỗ cô, có thể là vì Hứa Đào vừa tắm xong, tâm trạng không ổn định, bụng Hứa Đào còn động đậy một cái.
“...” Triệu Vệ Quốc đang ngồi cảm nhận được, đôi mắt cũng đứng yên.
Bản thân Hứa Đào cũng há hốc miệng, lần đầu tiên cô cảm nhận được thai động, tay chỉ bụng: “Vừa nãy…”
“Ừm, cục cưng đang chào hỏi anh.” Triệu Vệ Quốc khẽ cười.”
“Ừm.” Hứa Đào cũng cười theo, đôi mắt vừa khóc ướt nhẹp.
Vì cung phản xạ, Hứa Đào dường như mới bắt đầu chấp nhận sự thật bản thân mang thai, cô đi đường, ăn uống cũng bắt đầu chú ý hơn, thỉnh thoảng lúc ồn ào với Triệu Vệ Quốc, cũng vô cùng chú ý chừng mực.
Kiềm chế cảm giác đúng mực hết lần này đến lần khác, cũng dày vò đôi bên vừa vui vẻ vừa thấp thỏm.
Ban đêm Hứa Đào dựa vào Triệu Vệ Quốc, vì bụng không to như thế, hôm nay vẫn có thể nằm ngửa, cô giơ tay sờ bụng cảm nhận, ban đêm còn nằm mơ thai mộng.
Dường như thai phụ đều sẽ có thai mộng một lần, trước đây Hứa Đào còn không tin, nhưng cô vô cùng sợ người rắn, lúc đang mơ đến con rắn lớn quanh quẩn, lần đầu tiên không có cảm giác sợ hãi.
Ngày trước, cô đối với vật lúc nhúc, động vật máu lạnh như rắn này, quả thực là sợ đến vãi cả linh hồn.
Cô nằm mơ thấy bản thân đang ngồi trên máy bay trực thăng, một con rắn lớn màu đen bò lượn vòng dọc theo khu rừng đuổi theo cô, kích thước vô cùng khổng lồ, ngẩng cái đầu lớn lên cũng có thể tiến đến bên cạnh máy bay trực thăng.
Cô cảm nhận được trên máy bay trực thăng có rất nhiều người, toàn bộ đều vì con rắn lớn mà hoảng hốt lo sợ.
Nhưng cô lại lo lắng theo bản năng, cánh máy bay xoay tròn làm bị thương nó.
Giấc mơ có chút kỳ lạ, cô cũng không biết phải đi đâu, lại vì sao ở trong máy bay trực thăng, nhưng lúc con rắn lớn màu đen đuổi theo cô, cô cũng bất giác khó chịu, cũng rất không nỡ, sau đó tỉnh lại từ trong nước mắt.
“Gặp ác mộng rồi sao?” Triệu Vệ Quốc nhạy cảm, Hứa Đào ngủ nằm mơ khóc thút thít, anh liền nhận ra được.
“Ừm.” Hứa Đào lau mặt, vùi đầu vào gáy Triệu Vệ Quốc, nói giấc mơ với anh.
“Nó đuổi theo em rất lâu, em cũng muốn nhảy xuống từ đó, trước đây em sợ rắn, nhưng em không sợ nó chút nào, em cảm thấy nó sẽ bảo vệ em, còn sẽ đón lấy em.” Hứa Đào vừa nói vừa cắn môi.
Coi như không nói, cô cũng có thể cảm thấy, bản thân và con rắn lớn màu đen đó giống như có liên quan gì đó.
“Người ta đều nói thai mộng, mơ thấy con rắn màu đen, sinh con trai.” Hứa Đào nói, nghĩ đến trước đây lúc lướt mạng, mỗi lần nhìn thấy mấy chuyện kỳ lạ, ví dụ như chuyện thần bí, những chuyện mang thai nằm mơ người bình thường dường như có thể chạm đến màng che của thế giới thần bí một chút, cô cũng tò mò.
Cô nhìn thấy rất nhiều người từng sinh con, đều nói mơ thai mộng, đa phần đều có liên quan đến rắn.
“Ừm, sinh con trai.” Triệu Vệ Quốc hùa theo cô.
Hứa Đào mỉm cười dựa vào bả vai Triệu Vệ Quốc, chìm vào giấc ngủ dưới sự vỗ về của Triệu Vệ Quốc.
Ngày hôm sau Hứa Đào nói chuyện thai mộng với mấy người mẹ Triệu, mọi người không nhịn được càng chắc chắn giới tính của đứa trẻ, rắn đen, chắc chắn là con trai không sai.
Thực ra đối với đứa trẻ trong bụng Hứa Đào, giới tính nam hay nữ, bọn họ đều không để ý, nhưng thấy bản thân Hứa Đào muốn là một đứa con trai, Triệu Lệ Nam cũng hy vọng là một em trai, mọi người cũng bắt đầu ngầm thừa nhận trông đợi đứa con trai đến.
Sau khi Hứa Đào mang thai bảy tám tháng, người trong nhà càng cẩn thận từng li từng tí với cô hơn.
Triệu Vệ Lan vẫn tương đối yên lặng, thời gian cô ấy ở trong nhà nhiều, nhưng giống như một người vô hình, nói chuyện rất ít, cũng hoàn toàn không ngây thơ như trước nữa.
Cô ấy thấy bụng Hứa Đào ngày một lớn lên, rất vui vẻ, nhưng vẫn không biết nên phá vỡ tình thế căng thẳng với người trong nhà như thế nào.
Bây giờ cô ấy cũng hiểu, lúc trước bản thân cố chấp đến mức đụng tường rất ngu xuẩn, nhưng lại lực bất tòng tâm.
Cô ấy tự tay vạch ra vết nứt to lớn với gia đình, khiến cho hiện giờ cô ấy không thể bước đến một bước, điều này khiến cô ấy cảm thấy thất bại, tự trách.
Bởi vì người nhà mình nhiều, căn bản Hứa Đào ở nhà, đều sẽ có người ở cùng, dù Triệu Vệ Lan không nói chuyện giao lưu nhiều lắm, nhưng cũng là người trong nhà, thỉnh thoảng khi bận rộn, trong nhà liền chỉ còn lại Triệu Vệ Lan và Hứa Đào.
“Màu này chị có thích không?” Chỉ cần lúc trong nhà không có người Triệu Vệ Lan đều sẽ ra ngoài trò chuyện với Hứa Đào, trong tay đan áo len.
“Rất đẹp.” Hứa Đào gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận