Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 458. Trứng gà 8

“Mấy ngày trước có phải cha cháu cầm thắt lưng đánh cháu không?” Cha Triệu từ trên xe đã ghi nhớ chuyện Triệu Vệ Quốc đánh Triệu Lệ Nam: “Đánh có đau không, nói cho ông nội biết, ông nội giúp đỡ con.”
Hứa Đào bày bát đũa, nghe thấy cha Triệu hỏi Triệu Lệ Nam, ánh mắt tò mò nhìn về phía Triệu Vệ Quốc.
Sao người này còn tự đào hố chôn mình vậy, lại đem chuyện đánh con nói cho cha mẹ Triệu biết, là cố ý muốn chịu giáo dục bị đánh sao?
“Đúng vậy, đánh cháu rồi.” Triệu Lệ Nam gật đầu: “Ông nội, đau lắm, đánh làm buổi tối cháu đều nằm sấp ngủ, mông cũng bị đánh sưng rồi.” Triệu Lệ Nam vừa nghe cha Triệu hỏi chuyện bị đánh, ánh mắt cậu bé liếc nhìn Triệu Vệ Quốc một cái, tủi thân nói ra hết.
Ha ha thời gian trả thù đã đến rồi, ngừng một lúc kể lể thêm mắm dặm muối.
Triệu Vệ Quốc vừa nghe thấy lời cậu bé liền nhíu mày, đúng lúc mẹ Triệu rửa tay xong đi ra, nghe thấy Triệu Lệ Nam nói xong, mẹ Triệu lại tức giận đánh vào cánh tay Triệu Vệ Quốc một cái.
“Con còn đánh sưng Tiểu Nam, thằng nhóc thối. Sau này còn còn dám đánh Tiểu Nam nữa, mẹ bảo cha con cũng đánh con.” Mẹ Triệu trách mắng Triệu Vệ Quốc.
“Bà nội, nội thật tốt.” Triệu Lệ Nam thấy lại thêm một người bảo vệ liền vui vẻ.
Đây chính là quân tử báo thù mười năm chưa muôn, cũng gọi là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, hì hì.
“Triệu Lệ Nam, con nói cho đàng hoàng, sức cha đánh con có nặng hay không lẽ nào cha không rõ? Con còn dám nói bậy bạ, cha đánh con nữa.” Triệu Vệ Quốc cũng sa sầm mặt cảnh cáo Triệu Lệ Nam.
Thằng nhóc hư này, còn dám khoa trương một chút nữa.
“Ông nội, cháu sợ, ông ấy lại muốn đánh cháu.” Triệu Lệ Nam giả bộ hồn nhiên ngây thơ, trong miệng kêu sợ, nhưng ánh mắt lại nhìn khiêu khích cha ruột.
“Triệu Lệ Nam.” Giọng điệu Triệu Vệ Quốc trở nên có chút giận dữ.
Mẹ Triệu lập tức lườm anh: “Làm cái gì, còn dám đánh thằng bé, con đây là muốn đánh con cái trước mặt bọn mẹ sao?”
“...” Triệu Vệ Quốc chỉ đành kìm lại, ánh mắt liếc nhìn Triệu Lệ Nam, tầm mắt hai cha con giao nhau: “Mẹ đừng nghe thằng bé nói bậy, lên bàn ăn cơm trước đi.”
Triệu Lệ Nam đắc ý kiêu căng, Triệu Vệ Quốc chỉ có thể buồn bực nhẫn nhịn.
Hứa Đào bật cười, nhìn Triệu Lệ Nam đỡ cha Triệu ngồi lên bàn ăn, sau đó nhắc nhở cậu bé: “Tiểu Nam, đừng ỷ vào ông bà nội cưng chiều con, con lại thêm mắm dặm muối, ba mươi năm Hà Tây ba mươi năm Hà Đông, con từng nghe câu này chưa?”
Triệu Lệ Nam nhìn Hứa Đào mím môi, quay đầu tiếp tục ngồi đối diện kể lể oan ức với cha Triệu: “Ông nội, lúc cha đánh cháu, mẹ cháu bà ấy….” Ở bên cạnh nhìn con bị đánh.
Hứa Đào đang định đến phòng bếp bưng canh gà, lúc nghe thấy lời Triệu Lệ Nam nói, cô dừng bước quay đầu.
Triệu Lệ Nam nói một nửa chớp mắt liền dừng lại.
Thằng bé này ngay cả cô cũng dám nói? Hứa Đào nhíu mày nhìn cậu, vậy coi như thật sự có triển vọng rồi.
Nói thật, nếu ngay cả cô cũng mích lòng, hiện giờ Triệu Lệ Nam có cha mẹ Triệu che chở tạm thời không sao. Nhưng tương lai còn dài, sớm muộn Triệu Vệ Quốc sẽ chờ cơ hội chỉnh đốn cậu, cô cũng như vậy.
Ngầm tranh đấu cùng con cái, nhưng thực ra rất vui vẻ!
Hứa Đào cho Triệu Lệ Nam một ánh mắt, dù trong ánh mắt tràn đầy khích lệ, tùy ý cậu bé nói, nhưng Triệu Lệ Nam lại cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt.
Cha Triệu lắng tai nghe Triệu Lệ Nam nói chuyện.
“Con bé làm sao?” Mẹ Triệu cũng hỏi tiếp.
“Mẹ vô cùng đau lòng cho cháu, nếu không phải mẹ bảo vệ cháu, đoán chừng cháu bị cha đánh đến ba ngày không xuống giường được.” Triệu Lệ Nam cũng không biết vì sao, nhìn trong ánh mắt Hứa Đào, ý muốn tố cáo đã lập tức dập tắt.
Bản thân cậu bé thực ra cũng hiểu rõ, cậu dám khiêu khích Triệu Vệ Quốc, cũng sợ Triệu Vệ Quốc đánh mình, nhưng cậu bé càng hiểu rõ vị trí của Hứa Đào trong lòng mình.
Thôi đi, mẹ là phụ nữ, cậu là đàn ông, hơn nữa lần đó cô thấy chết không cứu vẫn là vì quá tức giận.
Triệu Lệ Nam suy nghĩ thay đổi đề tài câu chuyện, từ tố cáo biến thành khen ngợi.
Triệu Vệ Quốc cười chế giễu, không ngờ tới Triệu Lệ Nam sẽ như thế này, cũng chỉ dám khiêu khích anh, bất giác anh cũng có chút hối hận ngày đó bản thân ra tay nhẹ rồi.
“Vệ Cúc, Lâm Tiêu, mau ngồi xuống ăn chút đồ.” Triệu Vệ Quốc gọi hai người, đồng thời anh cũng cười với Ngô Học Văn đang ngồi bên cạnh anh: “Tiểu Văn cũng ăn nhiều một chút.”
“Dạ.” Ngô Học Văn gật đầu.
Món ăn Hứa Đào chuẩn bị phong phú, nhưng cũng hơi thanh đạm, đồ ăn của Dương Thành bên này phần lớn đều như vậy, trái lại cũng phù hợp khẩu vị của người tỉnh Ôn.
Dẫu sao ngồi xe lửa lâu như thế, mọi người cũng đã đói, liền rối rít bắt đầu động đũa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận