Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 247. Đón người 4

“Xe ư! Xe nhà mình sao lái đi rồi? Vệ Quốc, Vệ Quốc…” Mẹ Triệu nhất thời lo lắng, bà nhìn thấy Triệu Vệ Quốc đang ở nhà, cũng không nghĩ tới Hứa Đào biết lái xe, nên nhất thời hoang mang gọi lớn.
Sao chiếc xe lớn như vậy, còn có thể bị người khác lái đi mất nhỉ!
“Chị Yến, chị đừng lo, xe là vợ Vệ Quốc nhà chị lái đi đón Tiểu Cúc nhà chị rồi, nói bên đó hơi xa, đi đường phải rất lâu, nên muốn đi đón người về đây.”
“Đúng vậy! Đây có xe đúng là không giống nhau, đi bộ mất một tiếng đồng hồ, lái xe chắc nhanh lắm nhỉ!”
“Vợ Vệ Quốc thật lợi hại, tôi thấy vừa này con bé chuyển chuyển như thế đó…” Các bác gái nói với mẹ Triệu xong, lại tự nói chuyện với nhau, rối rít khâm phục.
“Vợ Vệ Quốc nhà tôi lái xe ư?” Biểu cảm mẹ Triệu sững sờ vô cùng kinh ngạc.
Hứa Đào lại lợi hại như thế sao? Ngay cả xe cũng biết lái, người bình thường học cũng không biết lái xe đó, trước đây trong thôn có một học sinh cấp ba, nói sắp xếp đi thị trấn học lái máy cày, học được mấy ngày, kết quả không học lái được, nghe nói máy cày đó còn dễ hơn xe này nữa! Người học sinh cấp ba không học lái được máy cày, Hứa Đào là một người tốt nghiệp cấp hai, lại biết lái xe.
“Mấy bà dọa tôi thôi!” Mẹ Triệu sụt sịt.
“Thật mà, chính là vợ Vệ Quốc nhà chị lái xe đi.”
“Tiểu Lan nhà chị cũng ngồi trong xe, mặc một chiếc áo khoác mới màu hồng, vô cùng vui vẻ!”
Mẹ Triệu nghe mọi người nói chuyện tôi một câu bà một lời, xoay người lau tay vội vã về phòng, lúc nhìn thấy Triệu Vệ Quốc, lập tức tiến tới hỏi.
“Vệ Quốc, vợ con con bé biết lái xe sao? Thím Diệu Chi của con nói con bé lái xe đi đón Vệ Cúc rồi?” Mẹ Triệu vội nói.
“Dạ, cô ấy biết lái xe. Con phải giúp đỡ không có thời gian, nên bảo cô ấy đi đón em hai.” Triệu Vệ Quốc gật đầu đáp lời.
“...” Mẹ Triệu nghe thấy sự xác nhận của Triệu Vệ Quốc, lúc này mới thu hồi dáng vẻ khẩn trương một chút, còn thật sự biết lái xe, lợi hại.
“Anh, xe đâu rồi? Chiếc taxi nhỏ bên ngoài đi đâu rồi?” Triệu Vệ Cường mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn, đi đến tiệm cắt tóc trong thôn chỉnh tóc, tiện thể còn thoa chút dầu để tóc ngả về sau, lúc đi đến cửa nhà, nhìn tràn đầy sức sống, nhưng vẻ mặt hốt hoảng hỏi Triệu Vệ Quốc xe lại giống y như dáng vẻ mẹ Triệu.
“Chị dâu con lái đi đón chị hai con rồi.” Người nói là mẹ Triệu.
Triệu Vệ Cường nghe vậy cả người liền bình tĩnh lại, xe chỉ là lái ra ngoài đón chị hai anh ta về, sẽ không lỡ chuyện, anh ta vỗ ngực thở phào một cái, sau đó ngạc nhiên: “Chị dâu còn biết lái xe hả? Giỏi ghê!”
“Ừm.” Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Năng lực của Hứa Đào, thực sự bất kể là đặt trong thành phố, hay ở thôn quê này đều rất phát triển, dáng dấp cũng xinh đẹp.
Hầu như Triệu Vệ Quốc không nhớ ra được dáng vẻ cụ thể của Hứa Đào trước đây lúc xem mắt cô, nhưng từ lúc Hứa Đào đến Dương Thành, tình cảm của anh với Hứa Đào dần trở nên bền chặt.
Dẫu sao Hứa Đào là một người phụ nữ có nụ cười giống như ánh nắng ấm áp, lại còn thông minh, ngày đêm sống cùng nhau, anh biết rõ ưu điểm của Hứa Đào hơn bất kì ai, sao không yêu cho được.
“Chắc rất nhanh sẽ về nhỉ! Mười giờ rưỡi em phải xuất phải đi Đồn Hạnh Hoa rước dâu nữa!” Thời gian đàn trai bên tỉnh Ôn này rước dâu đều là buổi sáng tới gần giờ cơm trưa đi đón dâu, sẽ ăn cơm bên nhà gái một lát, ăn trưa xong rồi mới đón cô dâu về, cơm tối ăn ở nhà đàn trai.
Người trong nhà có điều kiện, bày tiệc rượu ba ngày ba đêm, nếu không có điều kiện, ít nhất cũng sẽ bày tiệc rượu một ngày.
“Yên tâm, sẽ không lỡ thời gian.” Triệu Vệ Quốc đáp lời.
Hứa Đào cũng biết thời gian, hiển nhiên sẽ không để lỡ, hơn nữa bây giờ thời gian vẫn còn sớm, đi về một chuyến chắc cũng hơn chín giờ thôi.

“Chị dâu, chị thật lợi hại, thành phố lớn thật tốt, em nhất định phải học hành cho tốt, thi đậu đại học, thầy cô của tụi em đã nói, đậu đại học mới có thể đi ra ngoài xem thế giới bên ngoài ngọn núi lớn.” Triệu Vệ Lan ngồi ở ghế phó lái, cảm nhận được gió bên ngoài cửa sổ, cảm thấy lạnh, liền chỉnh cửa xe đóng lại.
Sau khi không có gió lạnh thổi vào, Triệu Vệ Lan tựa lưng vào ghế, lần đầu tiên cảm nhận được sức hấp dẫn của đồng tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận