Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 330. An bài 3

Nhưng mà Hứa Đào không thể thay đổi số mạng của đại đa số người, nhưng cũng nguyện ý trợ giúp một cô gái đang tự mình giãy dụa.
Cô ấy không tệ, ngược lại, còn rất thông minh.
"Là em tự mình muốn chạy, Vệ Lan biết em muốn bỏ chạy cho nên liền ra chủ ý này cho em, cô ấy biết em không có tiền nên cho em mượn tiền mừng tuổi, nói cho em biết hôm nay mọi người phải đi Dương Thành, nên nói em ngồi xe đến huyện thành, đi đến bên này ẩn núp, chờ mọi người lái xe đi ngang qua mới đi ra đón xe." Triệu Vệ Ny thẳng thắn nói đúng sự thật.
Chị dâu nhà họ Triệu sẽ đưa cô ấy về lại Triệu Gia Thôn sao? Triệu Vệ Ny có chút sợ hãi.
"Vậy tối hôm qua em cũng núp ở bên trong lau sậy này sao?" Hứa Đào nhìn lau sậy bên cạnh một cái, càng thêm mềm lòng.
"Dạ." Triệu Vệ Ny gật đầu.
"Không sợ lạnh không sợ tối?" Hứa Đào lại hỏi.
"Rất lạnh, trời cũng rất tối, nhưng mà em không sợ, trời tối thì em liền nhắm mắt ngủ." Lúc Triệu Vệ Ny trả lời hiển nhiên đang cậy mạnh.
Tỉnh Ôn thật sự rất lạnh, ban đêm cũng chừng dưới bốn năm độ, cũng may mấy ngày nay không có tuyết rơi, nhưng vào ban đêm, ở trong đám lau sậy vẫn đặc biệt khở sở, lạnh cũng không cần nói, còn có nước đọng, sáng sớm sương mù còn dày, tóc Triệu Vệ Ny cũng bị ướt.
Hứa Đào thậm chí không cách nào tưởng tượng, Triệu Vệ Ny làm sao có thể chịu đựng giá rét tối hôm qua.
"Em cô bé này, lá gan cũng quá lớn." Triệu Vệ Cường ôm Triệu Lệ Nam cũng mở miệng.
Lá gan thật sự rất lớn, anh ta là một người đàn ông cũng cảm thấy như vậy, một mình ở trong bụi cỏ, bốn phía đều là khe núi, ban đêm còn có các loại chim muông thú vật, suy nghĩ một chút cũng không tự chủ được hoảng sợ tim đập rộn lên.
Triệu Vệ Ny này ngay cả một cây đèn pin cũng không mang, cứ vậy mà núp cả đêm, không thể không nói một tiếng bội phục.
"Chị dâu Triệu, chị đừng đưa em về nhà được không? Em không trở về." Lúc Triệu Vệ Ny nói không trở về, ánh mắt đều là kiên định.
Cô gái nhỏ đã quyết định chủ ý.
"Nhưng mà chị dẫn em đến Dương Thành cũng không thích hợp." Hứa Đào có chút nhức đầu, chuyện này không làm được, trách nhiệm cũng rất nặng.
Cha mẹ Triệu Vệ Ny, bao gồm người Triệu Gia Thôn cũng đã tìm Triệu Vệ Ny một ngày, cha mẹ cô ấy cũng đã sốt ruột đến độ không được, mặc dù đối với con gái có thể không có nhiều cảm tình, nhưng nuôi lớn một đứa con gái như vậy lại đột nhiên chạy mất thì cha mẹ cũng sẽ lo lắng khó chịu.
"Chị dâu Triệu, em cầu xin chị, em thật sự không biết nên đi nơi nào, nên làm cái gì, em chỉ có thể cầu xin chị." Triệu Vệ Ny nghẹn ngào nhìn Hứa Đào, bởi vì lạnh cho nên cả người còn đang phát run.
Cô ấy rất hiểu tình huống của mình, trên người không có bao nhiêu tiền, chỉ có một tấm thẻ căn cước, từ Triệu Gia Thôn bắt một chuyến xe đi ra ngoài đã tốn hai đồng tiền, trong tay chỉ còn lại mười mấy đồng, muốn dùng mười mấy đồng đi tìm một việc làm rất khó.
Đây cũng là nguyên nhân tại sao dù Triệu Vệ Lan biết phiền toái nhưng cũng vẫn khẩn cầu Hứa Đào, trình độ học vấn của Triệu Vệ Ny không đủ, tiền cũng không đủ, rất dễ dàng đi vào đường cùng.
Hứa Đào đối mặt với khẩn cầu của Triệu Vệ Ny, ánh mắt nhìn về phía Triệu Vệ Quốc bên cạnh: "Anh thấy thế nào?"
Dẫn cô ấy đi Dương Thành hay không đây?
Mặc dù Hứa Đào không hỏi lên những lời này, nhưng ý cũng rất rõ ràng.
Triệu Vệ Quốc cũng có chút xoắn xuýt.
"Anh, chị dâu, nếu không thì mang theo Vệ Ny đi!" Triệu Vệ Cường hỗ trợ khuyên nhủ.
Anh ta cũng hơn lớn hơn Triệu Vệ Ny không ít, lại là hàng xóm, cũng biết Triệu Vệ Ny chịu không ít khổ, mùng sáu Triệu Vệ Ny đính hôn với một người đàn ông lớn hơn mình mười mấy tuổi, cũng bị không ít người trong bàn tán không thôi.
"Cô bé này bằng tuổi Vệ Lan, từ nhỏ chịu không ít khổ, người chưa cao bằng băng ghế cũng đã bắt đầu học nấu cơm, cha mẹ đối với con bé cũng không tốt." Trước khi Triệu Vệ Cường đi làm ở huyện thành, thời gian ở quê quán nhiều, đối với Triệu Vệ Ny cũng hiểu nhiều.
Anh ta quá rõ, cô gái nhỏ trước mắt này bị cha mẹ khinh thường, từ nhỏ đã quá khổ.
"Em thật không muốn trở về nhà sao?" Triệu Vệ Quốc nhìn Triệu Vệ Ny hỏi.
"Không trở về, vô luận như thế nào em cũng sẽ không về nhà." Biểu tình Triệu Vệ Ny kiên định.
Nếu như cô ấy trở về thì sẽ lập gia đình kết hôn, cho dù phải trói thì cha mẹ cũng sẽ trói cô ấy mang đến Lý Sơn. Cô ấy bỏ trốn, cha mẹ sẽ trả lại lễ vật đám hỏi và tiền cho người kia, tối hôm qua lạnh như vậy cũng chịu đựng nổi, làm sao có thể trở về.
"Em cô bé này thật quật cường." Hứa Đào cười: "Mang em đi Dương Thành thì có thể, nhưng sau khi em đến Dương Thành, phải tự mình gọi điện thoại về nhà nói rõ ràng."
"Dạ." Triệu Vệ Ny lập tức mừng rỡ gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận