Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 355. Câu thông 13

Hai người Vương Quyên Quyên và Tô Mỹ Lệ, khiến Hứa Đào vô cùng yên tâm, tay nghề của Tần Dục Nhu cũng rất tốt, như thế nào cũng nghiền ép sự tồn tại của Quách Bình Bình và Ngô Huệ.
Hơn nữa ca tối hiện tại còn có một cô gái chưa trưởng thành Triệu Vệ Ny.
“Cô có muốn làm việc ở nhà ăn nhỏ không? Tiền lương không cao, cũng rất mệt.” Hứa Đào suy nghĩ một chút, vẫn trực tiếp hỏi Tần Dục Nhu.
Tần Dục Nhu sững sờ một chút, sau đó liền hỏi: “Nhà ăn nhỏ vẫn cần thêm nhân viên sao? Tôi không mong cô vì nể mặt Tiểu Bân nhà tôi mới tuyển tôi.”
Cô ấy là chị, còn phải để em trai chiếu cố mình, ở nhờ tại công ty em trai mấy ngày nay, đã gây thêm không ít phiền phức cho Tần Dục Bân rồi, cùng vì ở nhờ, nên cô ấy luôn thấy ngại, trở về có thể giúp rửa rau thì rửa rau một chút, cô ấy cũng giúp đốt lửa thêm củi một chút.
“Cô cũng nhìn thấy rồi, nhà ăn nhỏ quả thực rất bận.” Hứa Đào giơ củ khoai tây đang gọt.
Tần Dục Nhu nhìn Hứa Đào, miệng khẽ mỉm cười.
Quả thực, người trong Công ty Đào Viên nhiều, cộng thêm số người trong nhà ăn nhỏ, còn có công nhân mới tuyển dụng, ước chừng có năm mươi mấy người.
Trong đó có hơn bốn mươi người đều là đàn ông, sức ăn cũng không ít, thức ăn một bữa của năm mươi mấy người, còn phải rửa còn phải cắt, giống như củ khoai tây này, còn phải gọt vỏ, gọt vỏ một thau khoai tây xong cũng phải tốn không ít thời gian.
Rửa rau, cắt nguyên liệu, số lượng những thứ này nhiều, chuyện cũng thật sự không ít, công việc cũng không nhẹ nhàng như tưởng tượng.
“Vậy để tôi thử được không?” Tần Dục Nhu dùng giọng điệu không chắc chắn.
“Ừm, có thể.” Hứa Đào vui vẻ đồng ý: “Nhưng cô có thể sẽ mệt một chút, tôi nghe Quách Bình Bình nói, tay nghề cô không tệ, tay nghề hai người Quách Bình Bình và chị dâu Ngô Huệ đều giống nhau, hiện tại chị dâu Ngô Huệ vừa mới mang thai, phản ứng rất lớn, tôi muốn để chị ấy tạm thời làm nửa tháng ca sáng trước, cô bắt đầu làm từ ca đêm, có được không?”
Tìm một vị vua để mang theo đồng thau, nếu không ca đêm toàn là mấy tuyển thủ đồng thau, còn ca ngày có Vương Quyên Quyên, Tô Mỹ Lệ, lại thêm Tần Dục Nhu, ba vị vua, cơm của người bên kia làm còn có người muốn ăn sao?
“Có thể.” Tần Dục Nhu gật đầu.
Thực ra gần đây ban đêm cô ấy cũng không ngủ được, giúp trông hộ hai đứa con của Ngô Huệ và Quách Bình Bình, những người khác cũng không có phản ứng gì, ngược lại con gái Lý Phán Đệ của Quách Bình Bình cũng bằng lòng ngủ cùng Tần Dục Nhu, dù vẫn không thích nói chuyện như cũ, nhưng cũng không né tránh Tần Dục Nhu.
“Phải khổ cho cô rồi.” Hứa Đào mỉm cười.
Tần Dục Nhu lắc đầu: “Cực khổ gì đâu, tôi phải cảm ơn cô mới đúng, tôi không phải nhân viên của công ty, còn cho tôi ở nhờ tại công ty lâu như vậy.”
“Đúng rồi, sau khi tôi đi làm có cần ra ngoài thuê nhà không?” Tần Dục Nhu cũng từng nghĩ tới vấn đề nơi ở.
“Cũng có thể không cần, tiền lương nhân viên nhà ăn một tháng bốn mươi lăm đồng. Nếu cô và Vệ Ny sống trong phòng nghỉ, phòng cũng rộng, có thể thêm mấy cái giường nữa cho mấy người họ nghỉ ngơi. Nhưng cô và Vệ Ny sống ở công ty, thì sẽ không có mười lăm đồng trợ cấp thuê nhà, mỗi tháng cho các cô tiền lương ba mươi đồng cô có thể chấp nhận không?”
Ba mươi lăm đồng không nhiều, nhưng sống ở công ty, coi như là bao ăn bao ở, hơn nữa Hứa Đào cũng không hẹp hòi, cô định khi tính tiền lương tháng này, sẽ thưởng chuyên cần cho toàn bộ nhân viên nhà ăn thêm năm đồng.
Cô cũng không phải là tên ác bá Chu Bát Bì, tổng thể lợi nhuận của Công ty Đào Viên vẫn ổn, tất cả lợi nhuận của hai ba tháng nay, bao gồm cả khoản thời gian ăn Tết, thật sự là một con số rất khả quan.
Dù số tiền này hiện tại đã tiêu rồi, đã mua năm chiếc xe về, nhưng xài nhiều, số tiền kiếm lại cũng sẽ rất nhiều.
Hơn nữa bọn họ từ lúc bắt đầu làm việc đến bây giờ đều chưa từng nghỉ ngơi, bình thường cô phải sắp xếp bọn họ nghỉ ngơi, nhưng nhân lực không đủ, thời gian nghỉ ngơi cũng không có, cũng không về nhà ăn Tết nên bốn người Vương Quyên Quyên làm việc từ lúc nhà ăn nhỏ khai trương đến giờ, đều chưa từng nghỉ quá một ngày.
Cũng vì vậy, thưởng năm đồng chuyên cần không tính là quá đáng.
“Được chứ.” Tần Dục Nhu gật đầu.
Dù tiền lương không cao lắm, nhưng vấn đề ăn ở đã giải quyết hết rồi, trái lái cũng gần bằng thu nhập của công việc cô ấy làm trước đây.
“Đúng rồi, trước đây cô làm công việc gì?” Hứa Đào hỏi, cách làm việc của Tần Dục Nhu đều khiến người ta rất dễ chịu, Hứa Đào cảm thấy có lẽ trình độ văn hóa cũng rất tốt.
“Trước đây tôi là giáo viên tiểu học.” Tần Dục Nhu nghe thấy Hứa Đào hỏi, cô ấy mở miệng giọng nói có chút khổ sở.
Bạn cần đăng nhập để bình luận