Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 527. Mỗi người 6

“Cô có thể mang theo con gái gả cho người ta, tôi không ý kiến.” Diệp Chấn Hoa mở miệng gật đầu nhận lời, giọng nói phóng khoáng.
“...” Trần San San cảm thấy bản thân không nhịn nổi nữa.
Anh ta có ý gì, bảo cô ta mang theo con gái gả cho người ta, đây là ngay cả con gái cũng không cần ư?
“Anh Diệp, anh vừa nói cái gì? Muốn em mang theo con gái gả đi?” Trần San San chớp mắt: “Người đàn ông nào sẽ cần em, huống chi em còn mang theo con?”
“Vậy tôi không biết nữa, dựa vào bản lĩnh của cô, muốn tìm một thằng ngốc chấp nhận chắc có thể mà đúng không!” Diệp Chấn Hoa cảm thấy Trần San San có năng lực này.
“Ha!” Trần San San đã bị lời của Diệp Chấn Hoa chọc giận, cô ta cũng coi như đã nhìn ra, Diệp Chấn Hoa anh ta không quan tâm chút nào, còn định trở mặt với cô ta.
“Anh có còn là người không?” Môi Trần San San run rẩy hỏi, có chút không ngờ được bản thân sẽ mất nhiều hơn được, bị anh ta lừa một trận.
Trước đây rõ ràng anh ta rất dao động, rất dễ dỗ, sao cô ta sinh con xong liền nhìn thấu cô ta?
“Ha!” Diệp Chấn Hoa nhắm mắt một lúc, khóe miệng cười chế giễu, bị hỏi có phải là người không anh ta không để ý chút nào.
Vừa nãy anh cũng từng suy nghĩ tình hình của bản thân, anh ta và Ngô Huệ đã ly hôn rồi, cũng không có bao nhiêu tiền, công việc cũng chưa có tin tức, muốn cưới một cô vợ trẻ tuổi xinh đẹp e là không thể.
Những năm này, phụ nữ cũng không ngu ngốc như thế.
Trần San San này dù không biết điều, thậm chí ban đầu tiếp cận anh ta còn mang theo mục đích, muốn kiếm chút tiền xài từ trên người anh ta.
Nhưng coi là như vậy, cô ta cũng thực sự trẻ tuổi, tuổi trẻ của người phụ nữ không lừa được người, cưới cô ta về nhà, mỗi tháng cho cô ta chút tiền tiêu, bảo cô ta thành thật ở nhà giặt đồ, nấu cơm, trông con, tiện thể chăm sóc mẹ anh ta, trái lại cũng thích hợp.
Lại nói, cô ra vẫn rất trẻ, dù cái bụng này đã sinh một đứa con gái.
Nhưng qua mấy tháng nữa cơ thể hồi phục thì có thể mang thai, anh ta không tin, tiếp tục sinh, sinh mãi, cả đời này Diệp Chấn Hoa anh ta cũng không sinh được con trai.
Đương nhiên nếu cô ta không chịu gả cho anh ta, Diệp Chấn Hoa cũng không miễn cưỡng.
Nhưng sống chết của cô ta và đứa trẻ này, từ nay về sau anh ta cũng sẽ không quản, cũng lười quản.
“Cô biết tôi đã ly hôn rồi, nếu cô chịu gả, tôi có thể cưới cô, cũng sẽ chăm sóc tốt cho hai mẹ con cô. Trên phương diện cuộc sinh bình thường cô cũng không cần lo lắng, tôi sẽ kiếm tiền nuôi gia đình, để cuộc sống hai người sống thoải mái.” Diệp Chấn Hoa nói giọng điệu bình tĩnh.
“Vậy đồng hồ và năm nghìn đồng thì sao?” Cái Trần San San quan tâm hơn là tiền và đồ.
Cô ta không có hứng thú với việc gả cho Diệp Chấn Hoa, từ lúc bắt đầu cô ta đã chuẩn bị, sinh con xong lấy tiền rời đi, cô ta mới không quản sinh con trai hay con gái, dù sao là con, con của anh ta thì đủ rồi.
“Cô có lẽ biết tôi đã có mấy đứa con gái rồi đúng không?”
Trần San San khịt mũi, cắn môi, cố gắng thể hiện ra một mặt yếu đuối: “Bụng tôi lớn, sắp sinh anh mới nói chuyện này. Vốn tôi không biết, còn tưởng anh đã ly hôn lâu rồi, vẫn luôn độc thân, cũng không biết anh còn có “mấy” đứa con gái.”
Lúc Trần San San nói, giọng nói đều là thanh minh.
“Được, vậy bây giờ tôi nói với cô, tôi có năm đứa con gái, con bé là đứa thứ sáu.” Diệp Chấn Hoa nói xong, cười khẽ, giọng giễu cợt.
“Năm đứa ư?” Vậy mà nhiều con gái như vậy, khó trách anh ta nhất định muốn cô ta sinh con trai, đây cũng nhiều con gái như thế chắc chắn muốn một đứa con trai.
“Con gái tôi nhiều như thế, cô cảm thấy tôi thiếu con gái sao? Hay là cô cảm thấy sinh một đứa con gái, liền muốn đổi lấy đồng hồ nhãn hiệu nổi tiếng hơn hai nghìn và năm nghìn đồng sao?” Diệp Chấn Hoa giễu cợt hỏi ngược lại Trần San San.
May mắn những thứ này đều là đường lui, không trực tiếp đưa cho cô ta, nếu không chuyện còn không biết trở thành dáng vẻ nào.
“Cô cảm thấy món đồ nhỏ này, con bé có thể đáng được số tiền này sao? Hay là cô đáng được số tiền này?” Diệp Chấn Hoa tiếp tục vạch rõ.
“Con gái cũng là con anh, em đã sinh con cho anh, anh phải giữ lời đưa đồng hồ và năm nghìn đồng cho em, anh không thể nuốt lời.” Giọng điệu Trần San San rất nghiêm túc, cũng rất tức giận.
Nhưng vẫn rất yếu ớt, cho nên giọng nói có chút khàn khàn.
Nhưng cũng không nén giọng nói chuyện nữa, giọng nói bình thường cho người ta cảm giác đều trở nên khác lạ, vô cùng tính toán vô cùng khôn khéo, cũng không hồ đồ như thế.
Quả nhiên là giả tạo mưu tính tiền, anh ta còn cho rằng cô ta rất sùng bái mình, anh ta còn đắm chìm trong sự sùng bái của cô ta, nực cười.
“Cô nằm trên giường bệnh, ban đêm nằm mơ đến tiền sẽ tương đối nhanh một chút.” Diệp Chấn Hoa lười quan tâm Trần San San, đáp lại cô ta một câu tuyệt tình, xoay người chuẩn bị rời đi.
Nếu cô ta không chịu gả cho anh ta, cô ta và một con bé mà thôi, giữ lại có ích gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận