Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 294. Trường học 3

Triệu Vệ Lan đứng ở bên cạnh, cũng nghe được Hứa Đào và Triệu Lệ Nam đối thoại, cô ấy có chút khổ não ngồi bên cạnh: "Thật là ồn ào, khiến em cũng không có biện pháp nào chuyên tâm học tập."
"Thật sự có chút ồn ào." Hứa Đào cũng gật đầu.
Bởi vì công cụ và đồ xài trong nhà không nhiều, cho nên đều dùng dao hoặc búa để chẻ củi, âm thanh quả thật có chút ồn ào, nghe lâu cũng không tránh khỏi sẽ phiền não.
"Có muốn đi ra ngoài một chút hay không?" Hứa Đào đề nghị với Triệu Vệ Lan.
"Được đó." Triệu Vệ Lan lập tức gật đầu đáp ứng, ánh mắt lởn vởn: "Chị dâu, chúng ta đi đến trường tiểu học xem một chút đi! Sau khi tốt nghiệp, em chưa từng trở về đó."
Xung quanh Triệu Gia Thôn bên này có rất nhiều làng xã, Triệu Gia Thôn coi như là một thôn lớn, cho nên Triệu Gia Thôn có một khu trường tiểu học, đứa trẻ ở các thôn xung quanh cũng sẽ tới trường tiểu học Triệu Gia Thôn để học.
Nguyên chủ Hứa Đào cũng là học sinh tiểu học của Triệu Gia Thôn, nghe Triệu Vệ Lan đề nghị, đương nhiên không ý kiến gật đầu, đi xem một chút hình dáng của trường học thời đại này cũng rất tốt.
"Tiểu Nam, mẹ và cô nhỏ muốn đi ra ngoài một chút, con muốn ở nhà chơi, hay là theo chân mẹ cùng đi?" Hứa Đào hỏi Triệu Lệ Nam.
"Cùng đi, cùng đi với mẹ." Triệu Lệ Nam lập tức không sùng bái Triệu Vệ Quốc nữa, thật vui vẻ đến gần bên chân Hứa Đào, bàn tay nhỏ bé dắt tay Hứa Đào.
Trường tiểu học Triệu Gia Thôn thật lớn, xây ở bên ngoài thôn, cũng phải một nửa đường đến Hứa Gia Thôn, có chút xa, đương nhiên Hứa Đào cũng lười đi, cầm chìa khóa xe chuẩn bị lái xe đi trường học.
Hứa Đào và Triệu Lệ Nam cùng đi ra cửa, đang chuẩn bị lên xe, liền nghe được một tiếng hỏi.
"Vệ Lan, cô và chị dâu muốn đi đâu sao?" Người hỏi là cô gái hàng xóm mà ngày đó Hứa Đào lái xe đi đón một nhà Triệu Vệ Cúc, vào lúc này đang ngồi ở cửa nhà phơi nắng, thấy Hứa Đào và Triệu Vệ Lan đi ra, hiếu kỳ hỏi Triệu Vệ Lan.
"Vệ Ny, nhà tôi đang xây dựng nên quá ồn, tôi và chị dâu chuẩn bị đi trường tiểu học một chút, cô có đi hay không ?" Triệu Vệ Lan mở miệng hỏi Triệu Vệ Ny.
Ở Triệu Gia Thôn, một thế hệ như Triệu Vệ Lan đều lót chữ Vệ, đứa trẻ trong thôn cũng họ Triệu, cho nên hai chữ đầu trong tên đều giống nhau, dùng Triệu Vệ mở đầu, cô gái hỏi Triệu Vệ Lan chính là một cô gái hàng xóm cách vách, tuổi tác cũng bằng Triệu Vệ Lan, năm nay 16 tuổi, gọi là Triệu Vệ Ny.
"Tôi, tôi đi." Triệu Vệ Ny nhìn xe hơi nhỏ một chút, sau đó gật đầu.
"Chị dâu, để cô ấy đi cùng chúng ta được không?” Triệu Vệ Lan nhiệt tình hỏi Hứa Đào.
Cô ấy và Triệu Vệ Ny cùng nhau lớn lên, cũng đều là hàng xóm, coi như là bạn thân cùng nhau lớn lên, cho nên Triệu Vệ Lan liền hào phóng mời.
"Được, lên xe!" Hứa Đào cười gọi Triệu Vệ Ny.
Triệu Vệ Ny có chút hưng phấn cũng có chút kích động, sau khi Triệu Vệ Lan mở cửa xe, cô ấy cũng ngồi lên xe, chỉ là cả người có chút bất an, lúc hai tay chạm được ghế ngồi, cũng có chút không được tự nhiên.
"Tôi có làm xe bị hư hay không?" Triệu Vệ Ny hỏi.
"Sẽ không đâu." Hứa Đào trấn an đáp lời.
Triệu Vệ Ny nghe Hứa Đào nói chuyện, cả người mới thanh tĩnh lại, xấu hổ nhìn Hứa Đào cười cười.
Triệu Vệ Lan ôm Triệu Lệ Nam ngồi ở cạnh ghế tài xế, Hứa Đào cho xe quay đầu, lái xe ra khỏi nhà họ Triệu đến trường tiểu học.
Triệu Vệ Ny ngồi ở trong xe, sau khi nhìn xe xê dịch thì bất an mới biến mất, sau đó nhìn Triệu Vệ Lan nói chuyện.
"Vệ Lan, ngày mai tôi đính hôn, cô có thể cho tôi mượn quần áo tết để mặc một ngày hay không." Triệu Vệ Ny rũ thấp tròng mắt mở miệng, trong giọng nói rất là lúng túng: "Tôi không có quần áo mới, mấy món đồ cũ đều có chỗ vá."
Nhà cô ấy nghèo, cha mẹ đối với cô ấy cũng không tốt lắm, sau khi học xong tiểu học, cha mẹ cũng không cho cô ấy đi học tiếp, cô ấy ở nhà giúp cha mẹ làm việc đồng áng, mắt thấy anh trai đã hai mươi mấy tuổi, nên đính hôn, xem mắt một gia đình, nhưng đối phương muốn hơn hai trăm đồng tiền sính lễ, năm vừa mới qua, nhà lại không có tiền, mượn cũng không có chỗ mượn, mẹ liền muốn tìm một nhà chồng cho cô ấy, chuẩn bị cầm tiền lễ vật đám hỏi cưới vợ cho anh trai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận