Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 359. Câu thông 17

Vương Quyên Quyên cười: “Tiểu Nam thích mẹ như vậy sao!”
“Dạ, cháu thích mẹ nhất.” Giọng điệu Triệu Lệ Nam kiên định.
Hứa Đào quay đầu mỉm cười đưa tay bế cậu bé, Triệu Lệ Nam liền bám hai tay hai chân lên người Hứa Đào, sau đó dựa đầu ủ rũ nằm lên vai Hứa Đào: “Mẹ ơi, ngày mai không đi có được không?”
“Không được.” Hứa Đào lắc đầu.
Triệu Lệ Nam đành thở dài: “Haiz.”
Tiếng thở dài vô cùng lớn.
Hứa Đào nghe cậu bé thở dài, bật cười có chút bất lực: “Hôm nay con đã uống nước chưa?”
“Con đã uống một chút.” Triệu Lệ Nam bĩu môi, được hỏi mới giống như ý thức được mình khát nước: “Con muốn uống nước.”
“Được.” Hứa Đào liền lấy bình thủy của phòng làm việc rót cho cậu bé ly nước ấm.
Triệu Lệ Nam bưng ly nước ừng ực, khát khô cả cổ, một ly nước nhỏ chưa được hai ngụm đã uống xong rồi.
“Còn uống nữa không?”
“Không uống.” Cậu bé đặt cặp sách xuống, chạy bịch bịch đi tìm chú Triệu Vệ Cường.
Triệu Vệ Cường học lái xe rất chăm chỉ, Triệu Lệ Nam cũng không ngại phiền, cậu bé rất thích ngồi ở vị trí phó lái cùng Triệu Vệ Cường học lái xe.
Hứa Đào nhìn dáng chạy của cậu bé, ngay sau đó đi đến phòng làm việc.
Trong văn phòng làm việc, Triệu Vệ Quốc vẫn còn đang kiểm kê lại sổ sách, một đống sổ sách ghi chép, toàn bộ đều là viết tay, nhìn rất đau đầu.
“Anh tính cái gì thế?” Hứa Đào cầm ly nước, vừa uống nước nóng vừa hỏi.
“Chẳng phải em muốn mua nhà, mua đất sao, anh đang tính toán, suy đoán từ tình hình lợi nhuận trước mắt của công ty, đến tháng bảy, trong tay chúng ta có lẽ sẽ có không ít tiền vốn.” Triệu Vệ Quốc tính toán rất nghiêm túc.
Anh thân là đàn ông, ít nhất phải thỏa mãn mong muốn mua nhà của Hứa Đào.
“Lợi nhuận đều để cho công ty trước đi, có lẽ sắp có tin tức bản quyền điện ảnh và truyền hình tiểu thuyết của em rồi, để xem có thể bán bao nhiêu tiền rồi nói.” Hứa Đào ngồi xuống ghế.
Triệu Vệ Quốc nghe vậy liền gật đầu: “Cũng được.”
Người đàn ông nói được xong, lại tiếp tục tính toán sổ sách, Hứa Đào không hỏi anh tính cái gì, các loại số liệu của công ty một ngày từ sáng đến tối rất nhiều, xe cộ cũng nhiều, hoa hồng của mỗi người chuyển đổi hàng ngày, quả thực rất phiền phức.
Ăn cơm tối ở Công ty Đào Viên xong, công việc của Triệu Vệ Quốc cũng kết thúc ở đây, cả nhà ba người liền cùng nhau đạp xe về nhà.
“Em ngồi ở phía trước đi.” Triệu Vệ Quốc dắt xe đạp, đặt Triệu Lệ Nam ở ngồi dành riêng, sau đó phủi thanh đòn phía trước xe đạp để Hứa Đào ngồi.
“Không cần.” Hứa Đào lắc đầu xua tay từ chối.
Vừa nhìn cái thanh đó liền thấy đau mông, Hứa Đào phản kháng cũng không muốn hưởng thụ, dù sao về nhà cũng không xa, cô đi bộ về nhà là được rồi.
“Mẹ ơi, ngồi xe đi, cha chở.” Triệu Lệ Nam lại giúp Triệu Vệ Quốc cùng nhau xúi giục cô.
Vẻ mặt Triệu Vệ Quốc cũng tràn đầy mong chờ, Hứa Đào hết cách, chỉ có thể ngồi lên thanh đòn của xe đạp.
Triệu Vệ Quốc chạy xe đạp rất ổn định, nhưng Hứa Đào ngồi trên thanh đòn vẫn đau mông, mà Triệu Vệ Quốc phải nắm lấy tay nắm ở đầu xe, khiến cho cả người Hứa Đào đều tựa vào lồng ngực của người đàn ông, thậm chí sau lưng còn dính chặt vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.
“Ha ha ha! Cha ơi nhanh một chút.” Triệu Vệ Quốc chạy nhanh, hơn bảy giờ tối gió lạnh thổi hiu hiu, nhưng Triệu Lệ Nam lại rất vui vẻ.
Triệu Vệ Quốc liền phối hợp với con trai, biến xe đạp thành chiếc xe đua, chạy nhanh như bay.
Hứa Đào cảm thấy hơi lạnh, rụt cổ kháng nghị: “Anh chạy chậm một chút.”
Triệu Vệ Quốc mỉm cười, trong mong muốn giữa Hứa Đào và con trai, lựa chọn thuận theo vợ, tốc độ xe cũng dần chậm lại.
Xe đạp chạy một đường từ công ty về cổng nhà ở hẻm Lão Cửu đường Chung Lâm, còn bị Trữ Vân Anh đứng ở trong sân nhìn thấy.
“Về nhà rồi à.” Trữ Vân Anh cười, sau đó nhìn Triệu Lệ Nam quan tâm hỏi thăm: “Hôm nay Tiểu Nam đi nhà trẻ có vui không?”
Một đường chạy xe về nhà Triệu Lệ Nam đều rất vui vẻ, khi nghe thấy Trữ Vân Anh hỏi chuyện đi nhà trẻ, cậu bé bĩu môi lắc đầu.
“Sao không vui thế?” Trữ Vân Anh vừa bất ngờ vừa có chút lo lắng: “Có phải cháu bị bắt nạt không?” Ánh mắt nhìn về phía Hứa Đào.
Triệu Lệ Nam còn nhỏ, ở nơi như nhà trẻ, đều là trẻ con, khó tránh khỏi bị đứa trẻ khác bắt nạt.
Hứa Đào được Triệu Vệ Quốc đỡ xuống xe, nhìn thấy ánh mắt thăm dò của Trữ Vân Anh, liền lắc đầu: “Thằng bé không thích trẻ con trong nhà trẻ hay khóc, nói phiền, nó mới hơn ba tuổi, lại ghét bỏ anh chị bốn năm tuổi.”
“Lớn hơn Tiểu Nam còn khóc sao!”
“Dạ.” Triệu Lệ Nam gật đầu mạnh mẽ.
“Vậy rất phiền.” Trữ Vân Anh cũng từng sinh con, trẻ con trong hẻm cũng không ít, cũng từng thấy bọn trẻ hay khóc, dì ấy thích yên tĩnh nên rất sợ trẻ con khóc.
Trước đây con gái nhỏ của dì ấy khóc, dì ấy cũng sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận