Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 152. Đăng ký 3

Lý Kiến Thụ lại là người một sợ gánh vác nguy hiểm, hỏi anh ta, anh ta khẳng định lựa chọn chạy xe vận tải, nhưng sau này biết chạy xe vận tải kiếm không nhiều tiền, anh sợ Lý Kiến Thụ sẽ có suy nghĩ khác, đây cũng là nguyên nhân khiến Triệu Vệ Quốc xoắn xuýt.
"Được." Triển Dược chỉ có thể gật đầu.
"Cậu ngồi đi, tôi đi phòng bếp giúp chị dâu cậu nấu cơm." Triệu Vệ Quốc xem Triển Dược là em trai, đại khái sau khi biết ý nghĩ của đối phương, bảo Triển Dược ngồi ở phòng khách, anh đi đến phòng bếp giúp đỡ.
Triển Dược cũng không thèm để ý, Triệu Lệ Nam đang tự mình chơi cờ nhảy bằng hạt châu thủy tinh, Triển Dược liền gọi đứa nhỏ ra chơi cùng.
Đừng xem Triển Dược và Triệu Lệ Nam chênh lệch tuổi tác lớn, nhưng mà một lớn một nhỏ chơi cùng nhau rất hài hòa.
"Ha ha, Tiểu Nam, con lại thua rồi." Triển Dược cũng không nhường Triệu Lệ Nam, cười híp mắt ăn hiếp cậu.
Triệu Lệ Nam ngược lại cũng không tức giận, tiếp tục cười hì hì chơi cùng Triển Dược, mãi đến khi tối cơm lên bàn, hai người mới thu dọn hộp thủy tinh.
Hứa Đào biết Triệu Vệ Quốc đi bộ đội nói chuyện nhận thầu xe taxi, chuẩn bị thức ăn cũng phong phú, cô suy nghĩ, bất kể chuyện thành công hay không cũng phải chúc mừng thật tốt.
Thịt giấm đường, cá diếc kho, canh cà rốt xương sườn, rau muống xào tỏi và khoai tây sợi chua cay, ước chừng ba món ăn chính, hai dĩa rau cải, sắc hương đều đủ.
"Chị dâu, tài nấu nướng của chị quá tốt, em cũng muốn sau này mỗi ngày đều tới nhà ăn cơm chùa." Triển Dược nhìn một bàn thức ăn, vừa uống canh cà rốt xương sườn vừa khen tài nấu nướng của Hứa Đào.
"Chú đến đi, mẹ cháu nấu cơm ngon lắm." Triệu Lệ Nam phối hợp gật đầu nói.
"Vậy sau này mỗi ngày chú đều tới, Tiểu Nam có chê chú hay không?" Triển Dược cười hỏi Triệu Lệ Nam.
Anh ta phát hiện Triệu Lệ Nam chơi rất khá, đứa nhỏ chơi cờ nhảy cho dù thua cũng không khóc không tức, còn vui vẻ tiếp tục chơi, dường như tính tình rất tốt.
"Sẽ không." Triệu Lệ Nam lắc đầu.
"Thật ngoan." Triển Dược cười híp mắt gắp một miếng thịt giấm đường cho Triệu Lệ Nam.
Trong bữa ăn tối phong phú, Triển Dược và Triệu Vệ Quốc cũng sẽ bàn tán một ít vấn đề liên quan tới xe taxi.
Hứa Đào ở bên cạnh lắng nghe, thỉnh thoảng có vấn đề mà Triệu Vệ Quốc và Triển Dược không hiểu lắm, cô cũng có thể nói lên đôi câu ý kiến của mình, ví dụ như chuyện huấn luyện trước khi làm việc, Triệu Vệ Quốc và Triển Dược căn bản cũng không có nghĩ tới, nhưng Hứa Đào cảm thấy, huấn luyện trước khi làm việc rất quan trọng.
"Tôi cảm thấy, mỗi một tài xế taxi trước khi bắt đầu làm việc đều phải huấn luyện ít nhất ba ngày trở lên, thái độ phục vụ, tốc độ chạy xe, còn có mức độ quen thuộc con đường ở Dương Thành, những thứ này đều phải có yêu cầu và chừng mực." Hứa Đào rất không thích đón taxi xe còn gặp phải loại lượn quanh đường, hoặc là tài xế xe taxi không biết đường đi.
Hơn nữa tài xế taxi ở thời đại này cũng rất cao ngạo, rõ ràng là làm nghề phục vụ nhưng lại hống hách với hành khách.
Đúng là thời đại này, người bình thường cũng không mua nổi một chiếc xe taxi Ba Lan, cho nên phần lớn tài xế lái xe đều có thái độ xe mình là nhất, Hứa Đào cảm thấy Triệu Vệ Quốc phải coi trọng những chi tiết này.
"Em cảm thấy chị dâu nói không sai, ngồi xe taxi một cây số phải tốn năm hào, vượt qua một cây số thì tính thêm phí, một chuyến xe ít nhất cũng tốn mấy đồng tiền, không nói là nhiều, cho dù một đồng thì cũng không rẻ, nếu tiêu tiền còn phải bị tức, em có thể nhịn không?"
Triển Dược là con nhà giàu, từ nhỏ hoàn cảnh sinh hoạt và đãi ngộ cũng không tệ, đã trải nghiệm qua phục vụ của xe taxi, cũng có quyền phát biểu.
"Giống như hôm nay chúng ta đi xe taxi đến bộ đội, nếu như không phải là em đã từng đi lính, còn là cảnh sát mặc thường phục ở đồn công an, em khẳng định đã xuống xe, không chịu được thái độ đáng ghét của anh ta." Triển Dược vừa nói vừa gặm xương sườn trong canh cà rốt cho hả giận.
Triệu Vệ Quốc cũng hiểu ý Triển Dược, ngay sau đó gật đầu.
"Triệu Vệ Quốc, dù là lời khó nghe thì em cũng phải nói trước với anh, chuyện của công ty taxi em đều giao cho anh quản lý, anh quản lý tốt thì đương nhiên em không ý kiến, nhưng nếu như anh quản không tốt, em sẽ nhúng tay." Hứa Đào cũng mở miệng rào đón Triệu Vệ Quốc.
Cô cảm thấy những chiến hữu kia của Triệu Vệ Quốc cũng không phải tất cả mọi người đều thành thục, trách nhiệm giống như Diệp Chấn Hoa, không phải ai cũng công bằng rõ ràng như Triển Dược, nhận thầu công ty taxi, cung cấp công ăn việc làm cho quân nhân giải ngũ là không sai, nhưng không phải ai Hứa Đào cũng bằng lòng thu nhận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận