Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 433. Áy náy 6

Con trai trưởng của nhà họ Triệu là anh, trách nhiệm chăm sóc em trai em gái vốn cũng là của anh. Sau khi anh đi làm lính, đứa trẻ lớn tuổi nhất nhà họ Triệu biến thành Triệu Vệ Cúc, cô ấy hy sinh hôn nhân, thay anh gánh vác trách nhiệm chăm sóc em trai em gái, vậy ai là người chăm sóc cô ấy đây?
"Lúc trước khi cha mẹ từ Dương Thành trở lại, anh để mẹ đưa cho em nhiều tiền như vậy làm gì?" Triệu Vệ Cúc nhẹ giọng hỏi anh.
"Sợ em không có tiền xài."
"Em có tiền xài, mặc dù kiếm không được nhiều, nhưng đủ xài." Triệu Vệ Cúc nhẹ nhàng giải thích.
Anh trầm mặc nhìn cô ấy, đau lòng và áy náy trộn lẫn thành chua xót, để cho anh không đất dung thân.
Cô ấy yên lặng nhìn anh, mím môi lại nhẹ giọng hỏi anh: " Anh, có phải anh biết chuyện em đính hôn rồi hay không?"
"Ừ." Anh không giấu diếm gật đầu.
Triệu Vệ Cúc cũng đại khái đoán được, nếu không làm sao đang êm đẹp lại cho một khoản tiền lớn như vậy.
"Anh, anh có gánh nặng khác, đính hôn là em tự nguyện, anh đi làm lính là tốt cho người nhà." Triệu Vệ Cúc mở miệng giải thích, trên mặt còn treo nụ cười nhàn nhạt, cô ấy quay đầu nhìn cháu ngoại nhỏ trong gian nhà chính một cái, lại liếc Ngô Lâm Tiêu một cái: "Lâm Tiêu cũng đối với em rất tốt."
Cho nên cô ấy không hối hận kết hôn lập gia đình, cũng không cảm thấy tủi thân, sau khi anh đi làm lính, cuộc sống trong nhà tốt hơn nhiều, nếu như không đi làm lính, cuộc sống trong nhà không biết sẽ thành hình dáng gì đâu.
"Vậy thì tốt." Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Anh có thể nhìn ra Triệu Vệ Cúc nói lời thật lòng, anh vui mừng Triệu Vệ Cúc gả cho Ngô Lâm Tiêu, anh ta đối với cô ấy không tệ, nếu không anh khó lòng chịu được.
Nhưng mà. . .
"Đừng nghĩ nữa, ngủ đi." Hứa Đào dựa vào Triệu Vệ Quốc ngủ, cảm giác được tâm tư anh trầm trầm, liền ở trong bóng tối đưa tay che mắt anh.
Triệu Vệ Quốc quả nhiên trợn tròn mắt, chẳng qua theo bàn tay Hứa Đào ngăn cản, anh phối hợp nhắm mắt lại, cũng cắt đứt suy nghĩ.
"Được." Khàn khàn giọng nhẹ nhàng trả lời một câu.
. . .
Triệu Lệ Nam và Nguy Chấn Vũ nói xong thời gian, sáng sớm đồng hồ báo thức vang lên, cậu bé liền tỉnh lại, cậu ngồi dậy giơ tay lên kéo lại tóc, trong trạng thái mơ hồ ngây ngẩn một hồi, mới rời giường rửa mặt.
Giải quyết bữa ăn sáng, Triệu Lệ Nam cũng hoàn toàn thanh tỉnh, đeo cặp sách lên, cưỡi xe đạp đi chợ bán thức ăn.
Mười phút sau xe đạp dừng lại cửa ở chợ bán thức ăn, vừa vặn thấy Nguy Chấn Vũ đeo cặp sách đi ra, liền nhìn cậu ta phất phất tay.
Nguy Chấn Vũ nhìn Triệu Lệ Nam, mím môi đi tới: "Tôi muốn đi trường học, vừa vặn đi ngang qua mà thôi." Cậu ta không ưỡn ẹo giải thích.
"Được, tôi lại không nói gì, cậu không cần giải thích." Triệu Lệ Nam trả lời một câu.
Nguy Chấn Vũ lập tức xoay người chuẩn bị đi, cậu ta nhất định là ngốc, thật đúng là muốn tin tưởng ý tốt của người này, đáng lẽ không nên mắc lừa.
Triệu Lệ Nam đưa tay kéo lấy quai đeo cặp sách của cậu ra: "Tôi còn chưa nói gì mà cậu đã đen mặt rồi, còn muốn đưa cá nữa không?"
". . ." Tròng mắt Nguy Chấn Vũ không có chút nhiệt độ nào nhìn tay Triệu Lệ Nam nắm quai đeo cặp sách của mình.
Triệu Lệ Nam nhận thức được thì buông tay ra, cũng không cố ý kích thích Nguy Chấn Vũ nữa, trực tiếp nói ra an bài của Hứa Đào cho Nguy Chấn Vũ nghe.
"Sáng sớm ngày mai đưa sáu mươi cân cá? Chắc chắn?" Nguy Chấn Vũ truy hỏi.
" Ừ, không lừa gạt cậu, thật sự, chắc chắn." Triệu Lệ Nam gật đầu.
Nguy Chấn Vũ mím môi, sáu mươi cân cá nếu dùng xe ba bánh nhỏ thì có thể đưa qua, bình thường ông nội đều đi mua hàng như vậy.
Nhưng mà ông nội ra cửa ít, biết chữ không nhiều, đường cũng không quen, bản thân ông không tìm được địa chỉ thì phải làm thế nào?
Nguy Chấn Vũ nghiêng đầu suy tính, đang suy nghĩ nên an bài như thế nào, theo bản năng nhịp bước đi về phương hướng trường học.
Triệu Lệ Nam nhìn Nguy Chấn Vũ một chút, lại cắn răng cây nhẹ giọng mắng: "Một câu cám ơn cũng không có."
A! Bởi vì người này, cậu phải làm việc nhà nửa năm, thua thiệt lớn rồi.
. . .
Sau khi Ngô Huệ rời khỏi nhà họ Triệu liền trực tiếp đi tìm con gái Diệp Tiểu Cầm và Diệp Tiểu Kỳ.
Hai chị em học cùng một trường học, ngược lại cũng không xa, cũng rất tiết kiệm, cơ bản cũng không tốn bao nhiêu tiền, Ngô Huệ đã tới một chuyến, tự nhiên tìm được địa phương.
Diệp Tiểu Cầm và Diệp Tiểu Kỳ biết mẹ tới trường học tìm bọn họ đều rất kinh ngạc, cho đến khi đi ra ngồi ở cửa trường học, nghe Ngô Huệ khẩn trương lại xin lỗi giải thích xong, còn nói là chuyện liên quan tới Diệp Chấn Hoa.
Hai chị em biết Diệp Chấn Hoa ở bên ngoài tìm người phụ nữ khác, người phụ nữ đó còn sắp sinh, tâm tình phức tạp đến sắp phát điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận