Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 159. Viết thư 5

Đứa trẻ không thể ngồi yên, lúc này cũng rất tò mò về công ty Đào Viên, cái chân ngắn di chuyển chạy đến chơi đùa trước chiếc taxi đang đậu bên kia.
Không biết có phải do bản tính con trai không, cậu rất t những chiếc taxi đó, nhìn thấy hai mắt liền sáng lên, lúc này cái tay nhỏ còn đang xoa chiếc xe, đi dọc theo thân xe nghiên cứu các bánh xe, vô cùng đáng yêu.
Triệu Vệ Quốc rót nước cho Hứa Đào xong, quay trở lại phòng tiếp tục sơn sơn lót, Tần Dục Bân và Liêu Đồ Hàng chưa kết hôn liền nhìn Triệu Vệ Quốc trêu chọc.
"Anh Quốc, anh rất giỏi rót trà và nước cho chị dâu quá ha! Hi hi!"
“Đàn ông rót ly nước cho vợ không phải là chuyện bình thường sao?” Triệu Vệ Quốc rất thản nhiên, bị hai thằng tên thối tha cười trêu chọc cũng không để ý, thậm chí có chút thắc mắc.
Triệu Vệ Quốc cũng không biết rằng trước đây anh không hiểu rõ vợ cũ, cũng ít chung đụng. Thực sự Hứa Đào trên nhiều phương diện mà nói, đều yếu ớt.
Nhưng từ lúc Triệu Vệ Quốc bắt đầu đón Hứa Đào từ ga xe lửa, giặt quần áo, rứa bát đĩa, những cái nay đều lo liệu theo thói quen cũ của quân đội trước đây, hộp cơm ăn xong tự đi rửa, bây giờ cũng tiện thể rửa bát đũa giúp Hứa Đào, cũng rửa hết bát đũa của con trai.
Hứa Đào phụ trách nấu ăn mỗi ngày, anh rửa chén, tự nhiên dưỡng thành thói quen, Triệu Vệ Quốc cũng không nghĩ có bệnh gì.
Tiện tay rót nước cho Hứa Đào, từ vị trí của anh chính là chuyện bình thường không thể bình thường hơn nữa.
"Bình thường ở đâu chứ? Đội trưởng đội cũ của chúng ta sẽ không rót nước cho chị dâu,anh Khưu cũng vậy." Hầu hết đàn ông thời này cũng còn khá nhiều đàn ông tự chủ.
Đây cũng là lý do vì sao nhiều phụ nữ có sau kết hôn thì ở nhà chăm chồng con, làm việc cũng ít hơn. Mặc dù đất nước đã khởi xướng bình đẳng nam nữ, nhưng rất nhiều việc và phương diện, vẫn chưa đạt đến mức bình đẳng giữa nam và nữ, đừng nói chi đến tư tưởng.
“Anh Hoa, anh không rót nước cho chị dâu ư?” Triệu Vệ Quốc kinh ngạc nhìn Diệp Chấn Hoa.
“Không có.” Diệp Chấn Hoa sau khi vỗ ót suy nghĩ thì lắc đầu.
“Lão Khưu, cậu chưa từng giúp em dâu rửa bát sao?” Triệu Vệ Quốc nhìn Khưu Chính Hạo, anh lại hỏi.
“Anh Quốc, anh ở nhà rửa bát à. Haha, vợ quản nghiêm không sai.” Tần Dục Bân không đợi Triệu Vệ Quốc trả lời, liền đã chắc chắn hành động của Triệu Vệ Quốc rất hiếm.
Anh Triệu là người thế nào, một anh hùng trong quân đội, bây giờ giải ngũ thì điều hành công ty taxi này, sau này khỏi phải nói, thế nào cũng là một nhân vật lớn, không ngờ ở nhà còn phải rửa bát.
“Chị dâu cậu bận, nhà bọn anh, cô ấy nấu cơm thì anh nhận rửa bát” Triệu Vệ Quốc bình tĩnh đáp. “Chị dâu bận cái gì, không phải giữ con chứ?” Khưu Điền Dũng thuận miệng đáp một câu.
Anh cảm thấy người phụ nữ ở nhà, sáng đến tối có thể có việc gì, rõ ràng vô cùng rãnh rỗi, một ngày nấu ba bưa cơm, trông con, bận rộn cái gì.
“Chăm con cũng rất mệt, hơn nữa chị dâu cậu bình thường còn phải viết sách!” Triệu Vệ Quốc giúp giải thích, ánh mắt Hứa Đào nhìn ra ngoài từ cửa sổ.
Người phụ nữ ngồi trên băng ghế với tư thế ngay ngắn, mắt nhìn con trai đằng xa, ánh mắt rất dịu dàng.
"Viết sách? Chị dâu còn viết sách ư?" Liêu Đồ Hàng nhíu mày tiến lại gần Triệu Vệ Quốc.
"Đúng vậy! Sách chị dâu cậu viết đều đã xuất bản, tiền nhuận bút hàng tháng còn nhiều hơn cả anh trai cậu và tôi kiếm được." Triệu Vệ Quốc vô cùng tự hào.
Người đàn ông nói xong liền cúi xuống nhặt tờ báo trên sàn, bức tường bên phải đã sơn xong, đang định chuyển tờ báo, nhìn thấy Liêu Đồ Hàng tới gần hỏi, liền bực mình đánh lên đâu Liêu Đồ Hàng.
"..." Tất cả mọi người đang sơn lót tương đều ngạc nhiên, nhìn Hứa Đào bên ngoài, thấy Hứa Đào đã đặt hai cuốn sách trên bàn.
Diệp Chấn Hoa biết một chút, cũng biết Hứa Đào là một người đọc sách, có thể viết sách, nhưng không biết rằng, hàng tháng Hứa Đào còn có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, còn hơn cả tiền vận chuyển của Triệu Vệ Quốc, đó không phải là một tháng được vài trăm sao.
Phụ nữ cũng có thể giỏi như vậy sao?
Mấy người đàn ông tại hiện trường than thở xong, nhìn Triệu Vệ Quốc cũng không nghĩ đến trêu chọc anh nữa, thậm chí còn rất ghen tị.
Đùa thôi, có thể không ghen tị sao? Một cô vợ xinh đẹp, biết nấu ăn, viết sách, biết chữ còn biết kiếm tiền? Đốt đèn tìm đâu ra cô vợ xinh đẹp như này.
"Anh à, chị dâu còn em gái không? Giới thiệu cho em đi, không cần ưu tú bằng chị dâu, một nửa là được rồi." Tần Dục Bân cũng đi tới.
“Đừng mơ mộng nữa, cô ấy là con gái duy nhất trong gia đình chị dâu cậu, muốn lấy vợ, phải tự cố gắng” Triệu Vệ Quốc cười, đuổi Tần Dục Bân đi tiếp tục sơn lót.
Bạn cần đăng nhập để bình luận