Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 428. Áy náy 1

Trong phòng khách, động tác đang kéo lê trên đất của Triệu Lệ Nam dừng lại, ngẩng đầu nhìn về phía cha già kính yêu, bị tư thái lười biếng kia làm cho kích thích.
Thật sự không cần thiết phải tức giận, nhưng đây xác định là cha ruột sao? Cậu hẳn là được nhặt từ trong đống rác đi.
"Cha, con thật sự là con ruột của cha sao?" Triệu Lệ Nam khoác hai tay lên cây lau nhà, ánh mắt nhìn Triệu Vệ Quốc, hỏi vô cùng nghiêm túc và thành khẩn.
"Nhà vệ sinh ở quê chắc con còn nhớ đúng không?” Triệu Vệ Quốc hỏi ngược lại.
"Nhớ." Triệu Lệ Nam gật đầu.
"Mười năm trước, vào một đêm tối gió rít, cha nhặt được con ở bên cạnh nhà vệ sinh." Vẻ mặt Triệu Vệ Quốc thành thật nghiêm cẩn: "Lúc đó con lớn như vậy, dáng dấp thật xấu xí. Cha cũng bị dọa giật mình, con đói bụng đến khóc, giống như Bổn Bổn vậy. Lòng trắc ẩn của cha nổi dậy, mặc dù dáng dấp của con có chút xấu xí, nhưng dù sao cũng là một sinh mạng, nhặt về nhà nuôi dưỡng một chút nói không chừng sẽ không xấu như vậy, sau đó liền nuôi dưỡng cho tới bây giờ."
Triệu Vệ Quốc vừa nói vừa dùng nhớ lại hồi ức, hoàn toàn không giống như là trò đùa.
Khóe miệng Triệu Lệ Nam co rút: "Nói như đúng rồi vậy."
Khiến cậu bé không kiềm được mà sinh ra nghi ngờ sâu đậm với tình yêu thương dào dạt của cha mình.
"Con không tin?" Triệu Vệ Quốc nhíu mày, ánh mắt chắc chắn.
Triệu Lệ Nam thông minh, nhưng dù sao cũng chỉ có mười tuổi, mặc dù cảm thấy câu chuyện rất giả tạo, nhưng mà Triệu Vệ Quốc cũng không giống như người sẽ nói dối.
Hai cha con mắt đối mắt, Triệu Lệ Nam dần dần trở nên có chút chột dạ.
"Mẹ, cha nói là nhặt được con cạnh nhà vệ sinh ở quê quán." Triệu Lệ Nam gân giọng báo cáo.
Đánh không lại kẻ địch thì chỉ có thể gọi cứu binh.
"A, có tiền đồ." Triệu Vệ Quốc dùng lỗ mũi khinh thường hừ lạnh.
"Cha ở trước mặt mẹ nói một lần, con sẽ tin cha." Triệu Lệ Nam khiêu khích hất càm.
Triệu Vệ Quốc nói chuyện rất bình tĩnh: "Lau nhà cho sạch sẽ." Nói xong không đùa với đứa nhỏ nữa, quay đầu tiếp tục xem tin tức, nhưng mà sau ót dường như cũng tràn đầy khí thế thắng lợi.
". . ." Triệu Lệ Nam than thở tiếp tục lau nhà.
Hứa Đào từ phòng bếp rửa một ít quả nho đi ra, đi ngang qua Triệu Lệ Nam đang lau nhà, nhìn cậu làm việc nghiêm túc ra sức, liền tiện tay đút một quả nho cho cậu ăn.
Triệu Lệ Nam ăn quả nho, nhìn Hứa Đào bưng nho đi tới trên ghế sa lon ngồi xuống.
Cắn quả nho trong miệng, vị ngọt trào ra: "Mẹ, tháng này lúc nào bà Thẩm tới?"
Nếu như bà Thẩm tới, ít nhất cậu có thể nghỉ lau nhà hai ngày.
Bà Thẩm trong miệng Triệu Lệ Nam là người giúp việc theo giờ, Hứa Đào thỉnh thoảng không giúp được, lại không muốn quét dọn vệ sinh thì sẽ gọi tới, trước kia mỗi một tháng cố định cũng sẽ tới nhà hỗ trợ quét dọn vệ sinh bốn lần, dẫu sao diện tích nhà cũng rộng.
"Cha của con chưa nói sao?" Hứa Đào quay đầu lại hỏi cậu.
"Cái gì?" Triệu Lệ Nam mơ hồ cảm giác sự việc thảm rồi.
"Do nhìn thấy hai tháng trước con làm việc nhà không tệ, cha và mẹ thương lượng, tạm thời không mời dì Thẩm đến." Hứa Đào giải thích, trong tròng mắt có nụ cười.
Dẫu sao đứa nhỏ vốn là bị phạt một tháng, bây giờ lại thêm nửa năm, được lắm, đánh thương cho cậu bé, Triệu Vệ Quốc tuyệt đối là cha kế.
"Thương lượng lúc nào?" Có cần phải tàn nhẫn như vậy, còn thêm kiểu chận đường lui nữa không?
"Ngày hôm qua."
Ánh mắt lo âu: "Cha đồng ý?"
"Ừ."
Từ chỗ của Hứa Đào lấy được sự chắc chắn, cậu bé sững sờ: "Cho nên đây chính là nguyên nhân cha lên tiếng giúp con thuyết phục mẹ?" Triệu Lệ Nam nhìn về phía Triệu Vệ Quốc, trong ánh mắt tràn đầy tố cáo và tuyệt vọng.
Cậu còn đang suy nghĩ, bình thường không hề ủng hộ con trai mình, làm sao đột nhiên tốt bụng giúp cậu nói tốt, thì ra là có dự định từ trước.
Lúc nãy nói cậu là do anh nhặt được, cậu còn không tin, nhưng giờ khắc này niềm tin của cậu dao động, cha ruột có thể làm được loại chuyện này sao?
"Người tuổi trẻ vừa vặn rèn luyện thân thể." Giọng nói Triệu Vệ Quốc vui vẻ lại thanh thản.
"A a!" Triệu Lệ Nam cười nhạt: "Cám ơn cha."
"Không cần khách sáo." Triệu Vệ Quốc cười khẽ, người tuổi trẻ, vẫn còn quá non nớt.
Con trai muốn đấu thắng cha con, nghĩ hay lắm.
Hứa Đào nhìn bọn họ cãi vả, không nhịn được cười khẽ, nhìn Triệu Lệ Nam tuyệt vọng, có chút đau lòng cho con trai: "Cố gắng lên, ngày nào quả thực cảm thấy mệt mỏi, cũng có thể cống hiến tiền xài vặt, mẹ giúp con liên lạc dì Thẩm."
". . ." Khóe miệng Triệu Lệ Nam co rút.
Tiền xài vặt của cậu là để mua máy thu thanh cho ông nội Kim, không đủ còn phải làm việc nhà một tháng để gom tiền, chẳng lẽ bọn họ quên rồi sao? Bây giờ lại đến tiền xài vặt tháng này, rất tốt, tựu trường không được mấy ngày, anh vì mua cá, cũng đã sắp xài hết rồi.
"Mẹ, mấy ngày nay tiền mà con mua cá, có thể thanh toán một chút không?" Triệu Lệ Nam thử dò xét nghĩ biện pháp, ánh mắt nhìn Hứa Đào vô cùng thành khẩn.
"Tiểu Nam, mẹ cảm thấy. . ."
"Mẹ, đau lòng cho con trai của mẹ một chút đi.” Triệu Lệ Nam nháy mắt mấy cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận