Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 264. Không thể 3

Triệu Vệ Quốc lấy dù che mưa xoay người cũng đi ra ngoài theo.
Thôn họ Triệu rất lớn, so với thôn làng mà nói, đã được coi là rất tốt rồi, Hứa Đào bế Triệu Lệ Nam lặng lẽ đi trên đường mòn dọc theo thôn họ Triệu, xoắn xuýt phải nói chuyện mẹ kế với Triệu Lệ Nam như thế nào.
“Tiểu Nam, mẹ nói chuyện này với con có được không?” Mặc dù Hứa Đào rất luống cuống, cảm thấy chủ đề nặng nề, nhưng vẫn nói ra.
“Dạ được.” Triệu Lệ Nam rất hiểu chuyện, trả lời ngoan ngoãn.
Hứa Đào bế Triệu Lệ Nam, giẫm trong tuyết, dấu chân sột soạt in một đường, dọc theo con đường rộng lớn của thôn họ Triệu có hơi chậm, vô thức đi về phía sân đập lúa, ánh mắt nhìn tuyết trắng ở nơi xa, thỉnh thoảng còn có một ít tuyết chuyển sang màu đỏ bay trên bầu trời.
“Tiểu Nam có biết mẹ kế có nghĩa là gì không?”
“Con biết.” Triệu Lệ Nam ôm Hứa Đào gật đầu.
“...” Cậu bé biết, Hứa Đào liền không biết nói thêm gì nữa với cậu bé, có thể là vì quan tâm, nên lần đầu tiên Hứa Đào sợ hãi, cô cân nhắc từ ngữ của mình, cũng cân nhắc nói với Triệu Lệ Nam như thế nào.
Cô nói cậu bé hiểu rồi, cậu có còn thân với cô giống như trước không, có coi cô là mẹ mà không có khúc mắc nào không? Trong lòng Hứa Đào không chắc chắn.
“Mẹ thực sự là mẹ kế của Tiểu Nam đấy!” Hứa Đào cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng thoải mái để nói, nhưng chỉ có mình cô biết, thời khắc này bản thân cô yếu ớt đến chừng nào, lại dùng cách nói ra thoải mái như vậy.
Thật ra cô cũng không muốn để cậu bé mới hơn ba tuổi hiểu ý nghĩa của mẹ kế, kỳ thực ngoài việc cô không thể sinh cậu ra, cũng không có điểm nào làm ít hơn so với mẹ ruột.
“Không phải, mẹ không phải mẹ kế mẹ là mẹ con.” Triệu Lệ Nam lắc đầu, giọng nói kiên định.
Hứa Đào bị lời phản bác của cậu bé làm sống mũi càng chua xót: “Tiểu Nam, mẹ ruột là người sinh ra con, mẹ kế là người nuôi dưỡng con, dù mẹ không sinh ra con, nhưng mẹ vẫn rất yêu con, người mẹ yêu nhất chính là con.” Nói xong, Hứa Đào có hơi nghẹn ngào, còn hôn cái mũ của cậu một cái.
“Con biết mà mẹ, con cũng yêu mẹ nhất.” Triệu Lệ Nam chu miệng hôn gò má Hứa Đào một cái, nhìn thấy viền mắt cô đỏ, cậu bé không biết dỗ dành như thế nào: “Mẹ ơi, đừng khóc đừng khóc, ngoan nào.”
“Được.” Hứa Đào cười gượng gạo.
Hai mẹ con tiếp tục đi trong gió tuyết không sợ lạnh, sau khi Triệu Lệ Nam dỗ dành Hứa Đào xong, môi tiến tới hôn Hứa Đào một cái lạnh buốt, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mẹ ơi, mẹ không phải mẹ kế.”
“Hửm?” Hứa Đào nhìn cậu bé, cảm thấy cậu bé có thể vẫn chưa hiểu rõ ý nghĩa của mẹ kế.
“Mẹ ơi, con nói cho mẹ nghe một bí mật.” Triệu Lệ Nam dùng giọng vô cùng vô cùng nhỏ nói chuyện.
“Cái gì thế?” Hứa Đào hỏi.
“Thực ra Tiểu Nam và một người mẹ đã cùng đi tìm mẹ, bà ấy nói mẹ là mẹ con, sau đó con đã thành Tiểu Nam của mẹ rồi.” Lúc Triệu Lệ Nam nói với Hứa Đào, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Hứa Đào hơi sửng sốt, cô từng lờ mờ nghe thấy người ta nói, cậu bé có ký ức trước khi sinh, rất nhiều trẻ con hình như đều có thể nhớ rõ ký ức lúc ở trong bụng mẹ mình.
“Tiểu Nam tìm mẹ, là lúc nào, lúc ở trong bụng mẹ sao?” Hứa Đào tò mò hỏi.
“Dạ, không phải đâu mẹ.” Triệu Lệ Nam vội lắc đầu liên tục.
“...” Hứa Đào chớp mắt nghi ngờ.
“Là lúc ở trên xe lớn, Triệu Lệ Nam cười với Hứa Đào, cậu bé nói chuyện với Hứa Đào rất ngây thơ, nói một câu thức tỉnh Hứa Đào.
Trên xe lớn ư? Hứa Đào có chút không dám tin.
“Là lúc mẹ bế con trên xe lửa sao?” Mũi Hứa Đào bất giác chua xót.
Cho nên cậu bé này là tự mình đến tìm cô sao? Là cậu bé tự chọn cô làm mẹ ư? Không phải mẹ ruột sao? Người thằng bé chọn chính là Hứa Đào cô mà không phải nguyên chủ?
“Dạ phải.” Triệu Lệ Nam gật đầu, đặt ngón tay nhỏ lên miệng: “Mẹ ơi, không thể nói, con chỉ nói với mẹ.”
Hai mắt Hứa Đào thực sự đỏ rồi, nước mắt từ trong hốc mắt bất giác rơi xuống, nhìn thấy Triệu Lệ Nam cô đột nhiên nín khóc mỉm cười, đây là con cô, ông trời để cô xuyên sách, nhưng cũng để cậu bé chọn cô, là tự cậu bé chọn cô làm mẹ đó! Thật tốt.
“Tiểu Nam, mẹ yêu con, con hãy nhớ, người cả đời này mẹ yêu nhất chính là con.” Hứa Đào hôn lên gò má cậu, cũng nói với cậu tình yêu sâu đậm.
Hết cách, sự sắp đặt của ông trời lớn nhất!
Bạn cần đăng nhập để bình luận