Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 441. Hối hận 7

"Còn chưa sinh? Kia làm sao biết là cháu trai?" Bà cụ Diệp có chút do dự, Ngô Huệ này sinh năm đứa đều không phải con trai, chưa sinh thì nhất định sẽ là cháu trai sao?
"Mẹ, nhất định là con trai, thật sự, bụng cô ấy tròn, lại thích ăn chua, đều nói chua trai cay gái, mỗi ngày đều đòi con mua quả mơ chưa chín, con ăn cũng thấy ê răng, nhưng mà cô ấy ăn rất vui vẻ. Hơn nữa chúng ta đi bệnh viện kiểm tra, thầy thuốc cũng nói là con trai." Diệp Chấn Hoa vừa nói không nhịn được cười.
"Thật sự, thật tốt, Bồ tát phù hộ Bồ tát phù hộ." Bà cụ Diệp vui vẻ cười lộ cả nướu: "Ông trời hiển linh."
Ngô Huệ lạnh lùng nhìn hai người vui vẻ: "Không cho tôi tiền, vậy thì đừng mong ly hôn, anh muốn một tay ôm vợ trẻ, một tay ôm con trai, bà muốn cháu trai nối dõi tông đường, tôi khăng khăng không để các ngươi như ý, tôi biết cô ta là ai, biết cô ta đang ở đâu, cũng biết cô ta sắp sinh, tôi không gấp, tôi chờ, chờ cô ta sinh xong thì tôi sẽ bóp chết con trai anh, giết chết, anh sinh một đứa tôi giết một đứa, tôi trực tiếp khiến cho nhà họ Diệp các người đoạn tử tuyệt tôn."
Giọng Ngô Huệ rất nghiêm túc, một chút cũng không hề có vẻ đùa giỡn.
"Mẹ. . ." Diệp Tiểu Cầm và Diệp Tiểu Kỳ cũng có chút hoảng hốt, không phải đã nói sẽ dùng hộ khẩu uy hiếp cha sao?
"Cô dám, ông đây giết chết cô trước." Diệp Chấn Hoa tức giận chỉ lỗ mũi Ngô Huệ.
"Tôi dám." Ngô Huệ một chút cũng không sợ.
Cô ấy cũng muốn dùng hộ khẩu để uy hiếp Diệp Chấn Hoa, nhưng cô ấy biết không có tác dụng, Diệp Chấn Hoa sẽ quan tâm có hộ khẩu hay không sao? Bà cụ Diệp sẽ quan tâm sao? Không, bọn họ không quan tâm, chỉ cần là cháu trai, là đứa bé trai là được, căn bản cũng không có vấn đề.
Cho nên cô ấy chỉ có thể dùng mạng để đánh cược, hai mẹ con này đều là kẻ ác, kẻ ác thì cái gì cũng không sợ, nhưng lại sợ chết, hai người một người muốn con trai muốn người muốn cháu trai. Cô ấy nói giết, nhìn bọn họ có thể làm sao.
"Ông trời ơi. . ." Có thể là ánh mắt Ngô Huệ quá mức nghiêm túc, tim bà cụ Diệp đập rộn lên che ngực thụt lùi.
Diệp Chấn Hoa cũng sửng sốt.
"Diệp Chấn Hoa, anh nghĩ kỹ đi, ký tên ly hôn, sổ tiết kiệm là mười ngàn tám, tôi muốn một nửa, anh cho tôi chín ngàn, tôi mang năm cô con gái tự sống cuộc sống của chúng ta, tuyệt sẽ không quấy rầy anh. Nếu như anh không cho, vậy thì giết tôi, nếu anh không dám giết tôi, kia vậy thì tôi liền giết con trai anh, dù sao tôi cũng không muốn sống." Ngô Huệ vừa nói, còn giống như giao phó di chúc quay đầu nhìn Diệp Tiểu Cầm.
"Tiểu Cầm, Tiểu Kỳ, hai đứa là chị, nếu như mẹ giết người, nếu như mẹ chết, hai đứa phải chăm sóc em gái kỹ lưỡng biết không?" Giọng Ngô Huệ nghiêm túc.
"Mẹ, mẹ chớ nói bậy." Tim Diệp Tiểu Cầm đập rộn lên: "Chết cái gì, không có tiền thì không cần, ly hôn là được."
"Mẹ nói có nghe rõ không?" Ngô Huệ lắc đầu một cái hỏi.
". . ." Diệp Chấn Hoa cũng có chút không thể nắm bắt được Ngô Huệ, đây là bị ép đến điên cho nên mới đánh cược.
"Chấn Hoa, cho cô ta đi, ly hôn, cháu trai nhà họ Diệp không thể xảy ra chuyện, hương khói nhà họ Diệp chúng ta không thể ngừng." Bà cụ Diệp nắm cánh tay Diệp Chấn Hoa nói chuyện.
"Nể mặt kết hôn hai mươi năm, tôi đưa tiền cho cô." Diệp Chấn Hoa cũng rất xoắn xuýt.
Thật ra thì anh ta không muốn cho, ngược lại cũng không phải thật sự bị Ngô Huệ dọa, chẳng qua là cảm thấy, vợ chồng có năm đứa trẻ, mặc dù đều là con gái, nhưng cũng là đứa trẻ, ly hôn đi theo cô ấy, không cho ít tiền, thật sự cũng phải chết đói.
Huống chi Ngô Huệ cũng bốn mươi tuổi, không ai sẽ lấy cô ấy, tái giá cũng không khả năng, kéo theo năm cô con gái, ai dám lấy cô ấy.
Nhưng mà anh ta ly hôn, ngày mai có thể ôm vợ trẻ tuổi, qua vài ngày con trai sanh ra đời, là có thể hoàn mỹ sống qua ngày.
Được rồi! Cho cô ấy tiền, Diệp Chấn Hoa nói xong, cầm giấy bút ký tên.
"Tiền ở trong sổ tiết kiệm, ngày mai lấy ra cho cô, cô mang theo con mình, bây giờ trực tiếp cút." Diệp Chấn Hoa ký xong ném giấy thỏa thuận ly hôn cho Ngô Huệ, hướng về phía Ngô Huệ mở miệng đuổi người.
Anh ta không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, dù sao chẳng qua chỉ là một đám đàn bà con gái mưu mô, chẳng trách lão tổ tông đều muốn con trai.
"Không được, chờ đến ngày mai ngân hàng mở cửa, anh lấy tiền ra cho tôi, chúng ta mới đi." Ngô Huệ rất kiên định, cầm giấy thỏa thuận ly hôn đi về phía con gái.
"Cũng đáp ứng ký tên, cô còn sợ tôi không đưa tiền sao? Cô đừng quá mức." Diệp Chấn Hoa giận đến phát điên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận