Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 667. -

“Noãn Noãn, con ầm ĩ nữa, mẹ con đánh con cha tuyệt đối không ngăn cản.” Triệu Vệ Quốc ngồi xổm xuống nhìn con gái, nhắc nhở giọng điệu nhẹ nhàng.
Triệu Lệ Noãn liền cứng đờ, mặc dù Hứa Đào chưa từng đánh cô bé, cũng chưa từng mắng cô bé cay nghiệt, nhưng Triệu Lệ Noãn vẫn sợ Hứa Đào, anh trai Triệu Lệ Nam từng nói với cô bé, trong nhà chọc anh cũng được, nhưng tuyệt đối không thể tùy tiện chọc mẹ giận.
Một khi mẹ tức giận, cha và anh trai đều rất sợ, mẹ cô bé là người duy nhất trong nhà cô bé không thể thật sự trêu chọc dẫm vào ranh giới cuối cùng.
Cho nên lúc Triệu Lệ Noãn ở Dương Thành không muốn đi học, phản kháng cũng chỉ dám phản kháng ngầm, cũng không dám trực tiếp phản kháng nói rõ ràng rằng cô bé không muốn đi học, không muốn làm bài tập, không đi học,...
Cô bé chỉ có thể dùng cách cố ý viết sai bài tập để phản kháng, bởi vì tận sâu trong lòng cô bé cũng biết rằng, nếu cô bé trực tiếp nói không đi học nữa, mẹ Hứa Đào có thể đánh cái mông cô bé đến mức nở hoa tại chỗ.
Triệu Lệ Noãn nhớ lời anh trai Triệu Lệ Nam từng nói, nào dám lỗ mãng.
Lúc này đang trong bóng tối, mượn ánh trăng bên ngoài, một câu nói của cha, thành công khiến cho tính tình Triệu Lệ Noãn tắt lửa.
“Hu hu…” Triệu Lệ Noãn yên lặng thút thít rơi nước mắt, tủi thân đến mức cả tâm trạng đều sụp đổ hết.
Triệu Vệ Quốc thở dài một hơi, đưa tay bế Triệu Lệ Noãn lên, nương theo ánh trăng bế cô bé lên giường, để cô bé nằm xuống gần Hứa Đào.
Hứa Đào không nói thêm gì, hai mẹ con đều hừ với đối phương một tiếng, Triệu Lệ Noãn hừ vô cùng rõ ràng, trực tiếp đưa cái mông về phía Hứa Đào.
“Triệu Vệ Quốc, em không muốn ngủ cùng con bé, con bé hừ em.” Hứa Đào không vui đề nghị.
“COn cũng không muốn ngủ cùng mẹ, hừ hừ hừ!” Triệu Lệ Noãn cũng nằm đó nói chuyện, trong giọng nói đều là tiếng nức nở.
“Ngoan, đừng ầm ĩ.” Triệu Vệ Quốc an ủi Hứa Đào một câu, anh đặt Triệu Lệ Noãn ở tận sâu bên trong giường, giường nhỏ, anh ngủ bên ngoài cùng, Hứa Đào ngủ chính giữa, con gái chỉ có thể ngủ bên trong, sau khi dỗ dành Hứa Đào xong nằm xuống, Triệu Vệ Quốc ôm Hứa Đào vào lòng.
“Hừ!” Triệu Lệ Noãn nghiêng người đối mặt với bức tường gỗ của giường, đưa cái mông về phía Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc.
Hứa Đào dựa vào lòng Triệu Vệ Quốc, chớp mắt nhìn ánh trăng, cơn buồn ngủ cũng dần dần tấn công đến.
Đi đường một ngày, quả thực dày vò quá chừng, đừng thấy đều là ngồi máy bay, ngồi xe buýt, ngồi xe bò, nhưng cũng thật sự mệt mỏi.
Hứa Đào mệt, Triệu Lệ Noãn cũng mệt, tinh thần Triệu Vệ Quốc vẫn ổn, nhưng đêm nay, đêm đầu tiên cả nhà ba người ở thôn Tiên Nữ, ba người đều ngủ rất say, mặc dù điều kiện có hơi đơn sơ.
Sáng sớm lúc Hứa Đào đang dựa vào Triệu Vệ Quốc ngủ say, liền nghe thấy tiếng cửa bị gõ.
Triệu Vệ Quốc tỉnh dậy trước đi mở cửa, lúc này trời bên ngoài vừa tờ mờ sáng, xen lẫn sương mù và sự lạnh lẽo của sáng sớm, sau khi Triệu Vệ Quốc mở cửa liền nhìn thấy Quách Phi mười tuổi ở cửa.
“Chú ơi, em gái có cần đi học không?” Quách Phi gõ cửa, ngoan ngoãn hỏi.
“Đi học cần sớm như vậy sao?” Triệu Vệ Quốc nhỏ tiếng hỏi.
Anh liếc nhìn đồng hồ một cái, mượn ánh sáng lờ mờ nhìn thời gian, lúc này là bốn giờ rạng sáng, thật sự rất sớm nha!
“Vâng, trường học xa, phải đi đường núi rất lâu. Trẻ con trong thôn đều cùng nhau kết bạn đi học, bốn giờ rưỡi sáng bắt đầu xuất phát, đi đến trường học gần đúng buổi học bảy giờ rưỡi sáng.” Quách Phi gật đầu giải thích, đã quen thuộc với thời gian này lâu rồi.
Trong lòng Triệu Vệ Quốc gần như bị bóp nghẹt, sau đó gật đầu với Quách Phi.
“Được, chú đi gọi em gái dậy, cảm ơn cháu.” Triệu Vệ Quốc nói chuyện, đưa tay sờ cậu bé mười tuổi này một cái.
“Vâng.” Quách Phi được sờ đầu, sau đó quay đầu đến nhà bếp giúp bà nội nấu cháo.
Nhà bọn họ bình thường không nấu cơm sáng, bởi vì các chú dì trong thành phố đến, bà nội mới cô ý thức dậy nấu cháo, bằng không bình thường cậu bé đều là nấu cơm tối hôm trước nhiều một chút, sáng sớm liền ăn đối phó một chút.
Sau khi Quách Phi gõ cửa, Triệu Vệ Quốc liền trở lại phòng.
Dù Hứa Đào rất buồn ngủ, nhưng cũng là người trưởng thành, phòng đang ở không có hiệu quả cách âm, cuộc đối thoại bên ngoài của Triệu Vệ Quốc và Quách Phi đều nghe rất rõ ràng, không khỏi thở dài một tiếng.
“Trẻ con trong núi muốn đi học thật sự vất vả quá!” Giọng Hứa Đào mềm mại.
Nguyên chủ Hứa Đào trước đó đi học đều không vất vả như vậy, nhiều nhất chính là đi chặng đường bốn năm mươi phút, Hứa Đào vẫn luôn cảm thấy chua xót với điều kiện như vậy, không ngờ sắp đến thời đại năm hai nghìn, trẻ con ở thung lũng Tiên Nữ này đi học, vậy mà bốn giờ rưỡi hừng sáng phải mò mẫm lên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận