Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 181. Tự bế 4

Cô ấy không trọng nam khinh nữ giống như mẹ chồng của mình, nhưng cũng không thể chối, sâu trong nội tâm cũng khát vọng có thể sinh con trai nối dõi tông đường, vừa có con trai vừa có con gái vậy là song toàn, đối với liệt tổ liệt tông nhà Lý Kiến Thụ cũng coi như có giao phó.
"Cách nói này không đáng tin cậy."
"Tôi cũng biết không đáng tin cậy, nhưng cô gái ở nông thôn phần lớn đều gọi là Phán Đễ, tôi không muốn vì chuyện đặt tên mà tranh chấp với mẹ chồng, cho nên liền nghe theo. Đáng tiếc mấy năm nay sau khi tôi sinh Phán Đễ, cùng với Lý Kiến Thụ đều là chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, bụng cũng vẫn luôn không có động tĩnh."
"Bụng của tôi vẫn luôn không có động tĩnh, mẹ chồng tôi đối với Phán Đễ càng tăng thêm cay nghiệt, bình thường không phải hung dữ quát thì chính là bóp cánh tay nó, Phán Đễ sợ bà vô cùng, cho nên bây giờ mới khiến con bé rụt rè e sợ, nói cũng không dám lớn tiếng." Quách Bình Bình nói tới mẹ chồng của mình thì cũng là một bụng khổ sở.
Sau khi cô ấy gả cho Lý Kiến Thụ, cái gì cũng thật hài lòng, duy chỉ có quan hệ với mẹ chồng là không tốt, mẹ chồng cô ấy lại phong kiến, đối với mấy đứa bé gái nhìn không thuận mắt, từ khi cô ấy sinh con gái Lý Phán Đễ, mỗi ngày mẹ chồng đều gọi đứa bé là thứ thường tiền, đối với cô ấy cũng nhìn không vừa mắt.
Nếu như không phải là ở tỉnh Xuyên quả thực quá bực bội, thì khi Lý Kiến Thụ giải ngũ cô ấy cũng sẽ không chạy tới Dương Thành.
Hứa Đào thổn thức, biết hoàn cảnh thời đại này phần lớn chính là cũng trọng nam khinh nữ, nhưng đi vào sâu cô mới sâu sắc cảm nhận được, khuynh hướng này nghiêm trọng cỡ nào.
"Anh mau đặt con xuống đi, chạy xe cho tới trưa, không ngại mệt mỏi sao. Mau đi ăn cơm, hôm nay em làm trứng chiên cà rốt cho anh, để không ít dầu." Quách Bình Bình cũng chỉ nói một ít chuyện về mẹ chồng, sau khi thấy Lý Kiến Thụ ôm con gái đi vào, liền bắt đầu gọi Lý Kiến Thụ ăn cơm trưa.
Hứa Đào cũng không tiếp tục đề tài này, tỏ ý để Triệu Vệ Quốc ăn cơm trưa, cô thì cầm sổ sách đi giúp Triệu Vệ Quốc ghi chép tình huống các xe cộ một chút.
Triệu Lệ Nam đến công ty xe taxi liền ở bên ngoài tự mình chơi, trong tay ứa nhỏ nắm xe đồ chơi phóng đi, trong miệng còn tự đệm nhạc, tự mình giải trí thật vui vẻ.
Đứa nhỏ không sợ nhàm chán, Hứa Đào cũng yên tâm, nhưng ngày hôm nay hơi lạnh, đứa nhỏ chạy tới chạy lui, Hứa Đào cũng lo lắng đứa nhỏ sẽ bị cảm lạnh.
"Bên này nắng, con đi qua dưới mái hiên bên kia chơi đi."
"Không có nắng." Triệu Lệ Nam lắc đầu một cái.
Hứa Đào tức giận ngồi xuống, đưa tay vén vạt áo đứa nhỏ lên đưa tay vào trong dò xét, sau khi cảm nhận được quần áo đứa nhỏ ướt sũng mồ hôi, nhất thời nghiêm túc cau mày: "Đổ mồ hôi như vậy mà còn chạy chơi vui vẻ, con muốn bị bệnh phải chích uống thuốc sao?"
Thời tiết này để đứa nhỏ chạy chơi ra mồ hôi, nếu cô không phát hiện, mồ hôi đổ ra lại bị đứa nhỏ hấp thu, ban đêm tuyệt đối sẽ không thoải mái.
". . ." Triệu Lệ Nam nhất thời chột dạ cúi đầu.
Hứa Đào tức giận ôm đứa nhỏ đi trở về phòng, cầm lấy chậu rửa mặt mà Triệu Vệ Quốc mua để ở nơi này đi lấy nước nóng nhúng ướt khăn lông, dùng khăn lông nóng lau mồ hôi ở sau lưng Triệu Lệ Nam.
"Mẹ, có hơi nóng."
"Ừ."
"Mẹ, Tiểu Nam rất thích xe."
"Mẹ biết."
"Mẹ, hôn hôn." Triệu Lệ Nam mặc cho Hứa Đào lau mồ hôi cho mình, miệng nhỏ không ngừng nói chuyện, lau xong mồ hôi còn bỉu môi muốn hôn hôn.
Hứa Đào nhất thời liền nghĩ đến tình cảnh xấu hổ mới vừa rồi của cô và Triệu Vệ Quốc, bóp bóp gò má đứa trẻ: "Không cho phép chạy nữa, biết không? Nếu không mẹ đánh con."
“Dạ, con biết rồi mẹ." Triệu Lệ Nam không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đồng ý.
"Đứa nhóc nhà chị chưa tới một năm nửa năm, phỏng đoán là sẽ nghịch ngợm." Quách Bình Bình mang con gái Lý Phán Đễ đi ra, thấy Triệu Lệ Nam bị Hứa Đào bắt lấy lau mồ hôi, đứa nhỏ cười hì hì né tránh, Quách Bình Bình liền không nhịn được cảm khái.
"Cũng không cần một năm nửa năm, bây giờ cũng đã rất nghịch ngợm rồi." Hứa Đào đáp lời, đưa tay bóp bóp mũi đứa trẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận