Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 265. Không thể 4

“Mẹ ơi, Tiểu Nam cũng yêu mẹ.” Triệu Lệ Nam cười, cái tay nhỏ có hơi lạnh ôm lấy cổ Hứa Đào, sau đó vẫy người ở phía sau.
“Cha ơi.”
Hứa Đào nghe thấy cậu bé gọi cha, bất ngờ bế cậu xoay người quay đầu lại, sau đó nhìn thấy Triệu Vệ Quốc cầm dù đi ở cách đó không xa, anh cứ lặng lẽ đi theo phía sau cô và Triệu Lệ Nam như thế, lúc nhìn thấy Triệu Lệ Nam gọi anh, Triệu Vệ Quốc mới nhanh chóng bước đến.
Trong trời đầy tuyết, bóng dáng Triệu Vệ Quốc vừa cao lớn vừa chín chắn.
Hứa Đào bế Triệu Lệ Nam, mỉm cười hài lòng, lúc quay đầu nhìn thấy Triệu Vệ Quốc, trong lòng cũng tan chảy lần nữa, ở giữa những thăng trầm, Hứa Đào chỉ cảm thấy rất hài lòng.
Bị Tôn Phương vạch trần chuyện không vẫn luôn không muốn để lộ, gánh nặng trong lòng Hứa Đào cuối cùng cũng biến mất theo rồi.
“Tuyết có hơi lớn.” Lúc Triệu Vệ Quốc đi đến, thẳng tay mở dù che mưa che gió tuyết đầy trời: “Anh đến bế Tiểu Nam?”
“Không cần cha, cần mẹ thôi.” Triệu Lệ Nam lại lắc đầu chu miệng, không muốn rời khỏi lòng Hứa Đào.
“Em bế thằng bé được rồi, vẫn còn bế được.” Hứa Đào không ngại mệt, bế Triệu Lệ Nam rất vui vẻ và hài lòng.
Triệu Vệ Quốc thấy mắt Hứa Đào hơi ửng đỏ, lại nhìn Triệu Lệ Nam, ngày sau đó gật đầu nhìn về sân đập lúa phía trước, còn có mấy bước sẽ đến rồi: “Nếu đã ra ngoài rồi, có muốn đi đến sân đập lúa phía trước không?”
“Tiểu Nam đi không?” Hứa Đào hỏi bé cưng trong lòng.
“Muốn.” Triệu Lệ Nam lập tức gật đầu vui vẻ.
“Vậy đi thôi!” Hứa Đào khẽ mỉm cười, giọng nói nhẹ nhàng tiếp lời.
Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào, nhận thấy có lẽ cô đã bình thường lại, liền che dù chậm rãi đi cùng hai mẹ con, sau khi đi bốn năm phút mới đến sân đập lúa.
Sân đập lúa rất lớn, tuyết đọng rất dày vô cùng trắng, trắng đến mức lóa mắt.
“Chẳng phải sáng nay nói muốn ném tuyết sao? Có muốn ném tuyết không?” Triệu Vệ Quốc mở miệng hỏi Hứa Đào.
“Muốn.” Triệu Lệ Nam lập tức đưa tay phấn khởi.
Hứa Đào cũng hứng thú, bế Triệu Lệ Nam nhìn Triệu Vệ Quốc, vẻ mặt mong chờ.
Hứa Đào dịu dàng, Triệu Lệ Nam ngây thơ, hai gương mặt nhỏ trông mong nhìn anh như vậy, Triệu Vệ Quốc không nhịn được khẽ mỉm cười, đặt cây dù trong tay xuống, kéo Hứa Đào và Triệu Lệ Nam đi đến dưới một cây dâu tằm nhỏ bên cạnh sân đập lúa.
“Hai người đứng đây trước.”
“?” Hứa Đào thắc mắc nhìn Triệu Vệ Quốc.
Triệu Lệ Nam cũng chớp mắt nhìn Triệu Vệ Quốc theo, vô cùng tò mò.
Triệu Vệ Quốc nhìn vẻ mặt của hai người, cố gắng nén ý cười trên khóe miệng của mình, đột nhiên xoay người đạp lên cây dâu nhỏ một cái, sau đó vội vàng tránh đi nhanh chóng.
Hứa Đào bế Triệu Lệ Nam, hai người đứng phía dưới cây dâu, còn chưa kịp phản ứng,liền bị tuyết đọng trên cây dâu ùn ùn đổ xuống rơi khắp cả người.
“Ha ha!” Hứa Đào cười khẩy, thứ đồ chơi đàn ông này quả nhiên không phải thứ tốt gì, Hứa Đào tức giận trợn mắt nhìn Triệu Vệ Quốc.
“Cha!” Triệu Lệ Nam cũng không ngờ tới sẽ như thế này, giọng điệu cậu bé cũng rất không vừa lòng: “Mẹ ơi, thả con xuống, con muốn đánh cha xấu xa.”
“Được, mẹ và con cùng đánh anh ấy.” Hứa Đào thả Triệu Lệ Nam xuống, đưa tay bắt đầu ném quả cầu tuyết về phía Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc nhanh nhẹn né tránh sự tấn công của Hứa Đào, lại nhìn thấy một quả cầu tuyết nhỏ lại ném về phía anh, con trai chuẩn bị tấn công anh, Triệu Vệ Quốc cũng chỉ né tránh qua loa cho có lệ.
Triệu Lệ Nam còn nhỏ, có lòng nhưng không đủ sức, cậu bé chỉ có thể cầm một quả cầu tuyết nhỏ ném Triệu Vệ Quốc, hoa tuyết rơi ra, dù không đập vào Triệu Vệ Quốc, nhưng cậu bé vẫn rất vui vẻ, trong lúc vui đùa ầm ĩ, dường như mọi người đều đã quên đi tất cả những chuyện không vui lúc trước.
Trong tuyết chỉ còn lại tiếng cười ha ha ha vui vẻ của Triệu Lệ Nam.
Chơi ném tuyết xong, Triệu Lệ Nam vô cùng phấn khởi, được Triệu Vệ Quốc bế, Hứa Đào che dù, cả nhà ba người chậm rãi đi về nhà.
Triệu Vệ Quốc cũng không hỏi tâm trạng của Hứa Đào như thế nào, cũng không nhắc tới chuyện của Tôn Phương với Hứa Đào, lúc bọn họ về đến nhà, bầu không khí của nhà họ Triệu có hơi kỳ lạ.
Mẹ Triệu đang nhìn về phía cửa với nét mặt đầy lo lắng, lúc nhìn thấy bọn họ về nhà mới thở phào nhẹ nhõm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận