Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 380. Quảng cáo 6

Mấy người gặp nhau trong văn phòng giới thiệu của Hạng Hưng Vượng, Hạng Hưng Vượng cũng yên tâm bỏ lại văn phòng giới thiệu lại chạy đi một chuyến, Hứa Đào cũng không để ý ngồi đợi trong văn phòng.
“Vậy bà chủ ngồi xuống trước, tôi ra ngoài cửa chờ.” Ngưu Chính Trực thật thà, nhưng cũng rất có chừng mực, cũng không ở lại trong văn phòng.
Hạng Hưng Vượng đi gọi Triệu Vệ Quốc, Ngưu Chính Trực liền đi ra khỏi văn phòng, ngồi trên bậc thang ở cửa văn phòng giới thiệu, nét mặt mơ hồ.
Dĩ nhiên trong lòng Ngưu Chính Trực cũng mơ hồ có chút mong chờ, nếu chồng của bà chủ này thật sự là Triệu Vệ Quốc, vậy có phải công trình này có thể giao cho anh ta làm không, trong một đêm anh ta và đám anh em trải chăn nằm cạnh công viên sắp có việc làm rồi.
Ngưu Chính Trực nghĩ tới khóe miệng cũng mỉm cười, bất giác có chút vui vẻ, cuối cùng cũng có chút hy vọng rồi.
Hạng Hưng Vượng có xe đạp, anh ta chạy xe đạp đi về một chuyến rất nhanh, lúc quay lại, Triệu Vệ Quốc chạy xe đạp chở Hạng Hưng Vượng qua.
“Vệ Quốc, thật sự là chú.” Ngưu Chính Trực vẫn luôn ngồi trên bậc thang đợi, lúc nhìn thấy Triệu Vệ Quốc chạy xe đạp, liền vỗ đùi vui vẻ đứng dậy.
“Anh Ngưu.”Triệu Vệ Quốc cũng bất ngờ nhìn Ngưu Chính Trực.
Đây chính là nguyên nhân Hứa Đào gọi anh qua sao? Triệu Vệ Quốc tỏ vẻ hơi bất ngờ.
“Anh Ngưu, chẳng phải anh đã trở về tỉnh Giang rồi sao?” Triệu Vệ Quốc dừng xe hỏi Ngưu Chính Trực.
Ngưu Chính Trực gật đầu: “Về rồi, nhưng ở quê không có chuyện gì làm, anh đã hỏi hai người lão Ngụy và Nguyễn Quyền, bọn họ cũng không có việc làm, mấy người bọn anh liền bàn bạc đến Dương Thành làm việc trong công trường.”
Triệu Vệ Quốc gật đầu đưa xe đạp cho Hạng Hưng Vượng.
“Vệ Quốc, bà chủ ở bên trong thật sự là vợ chú sao?” Ngưu Chính Trực nói xong liền vui vẻ hỏi Triệu Vệ Quốc, sau khi nhìn thấy Triệu Vệ Quốc trái tim đang treo cũng ổn định hơn nhiều.
Bà chủ? Hứa Đào sao? Triệu Vệ Quốc buồn cười nhíu mày.
“Nêu là Hứa Đào, cô ấy thực sự là vợ em, anh có thể gọi cô ấy là em dâu.” Triệu Vệ Quốc mỉm cười.
“Ôi! Vậy không được.” Ngưu Chính Trực vội lắc đầu, sau đó nhìn Triệu Vệ Quốc trêu chọc: “Tên tiểu tử cậu được lắm! Cưới vợ lợi hại như vậy.”
“Bên ngoài nắng quá, hai vị vào trong phòng ngồi nói chuyện đi!” Hạng Hưng Vượng khóa xe xong, đi qua khách khí nói.
Ba người đàn ông liền cùng nhau đi vào văn phòng giới thiệu, Hứa Đào đang ngồi trên ghế trong phòng, trong tay cầm tiểu thuyết võ hiệp của Hạng Hưng Vượng bình thường nhàm chán, rảnh rỗi không có chuyện gì đọc giết thời gian.
Hứa Đào vừa mới đọc một chút, phát hiện tiểu thuyết võ hiệp cũng rất thú vị.
“Anh đến rồi.” Hứa Đào đặt sách xuống, nhìn Triệu Vệ Quốc cười: “Anh có quen không?”
“Đây là đồng đội của anh.” Triệu Vệ Quốc gật đầu: “Anh Ngưu, đây là vợ em, Hứa Đào.”
“Chào bà chủ.” Ngưu Chính Trực cười ha ha, nhưng không gọi em dâu Hứa Đào, vẫn coi Hứa Đào là bà chủ.
Hứa Đào mỉm cười, cũng không để ý Ngưu Chính Trực gọi cô như thế nào.
Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào sống chung đã lâu, hai vợ chồng rất ăn ý, vừa này ở bên ngoài Ngưu Chính Trực cũng nói rồi, anh ta làm xây dựng ở công trường, chắc hẳn đúng lúc gặp được Hứa Đào, chuẩn bị nhân công trình khách sạn của Hứa Đào.
“Vệ Quốc, anh và đám người lão Ngụy đã lập một nhóm nhỏ, có mười mấy hai mươi người. Năm ngoái bọn anh đã làm việc ở công trường khách sạn ở Dương Thành một năm, ở Dương Thành bên này có rất nhiều công trình lớn, nhưng đi theo nhà thầu lớn làm việc, người khác ăn thịt, bọn anh thì chỉ có thể uống chút cháo. Tiền công một ngày, còn phải đưa cho quản đốc và lãnh đạo hơn phân nửa, lấy về tay cũng không được mấy đồng.”
“Bọn anh không phải chỉ có một mình, mà sau lưng còn có cả một gia đình đang đợi nuôi, chút tiền lương đó nào đủ sống, hết cách bọn anh liền bàn bạc tự mình ra ngoài nhận việc làm.”
“Nhưng sau lưng bọn anh không có công ty đảm bảo, một đội công nhân xây dựng mười mấy người nhỏ lẻ, căn bản không có ai chịu giao việc cho bọn anh làm, làm công trình xây dựng, phía sau không có công ty chính thức, quả thực người ta không yên tâm, điểm này anh hiểu.” Ngưu Chính Trực đau đầu nói, ánh mắt nhìn Hứa Đào rồi lại nhìn Triệu Vệ Quốc.
“Vệ Quốc, thái độ làm người của lão Ngưu anh đây có lẽ chú cũng biết, đúng lúc bà chủ cần tìm công nhân làm việc, chú xem có thể nể mặt đồng đội, giao cho bọn anh không, bọn anh chắc chắn sẽ cố gắng làm.” Ngưu Chính Trực cũng không vong vo.
Anh ta vốn định cầu xin bà chủ, dù không biết có thể cầu được không.
“Các anh có đăng ký công ty xây dựng không?” Hứa Đào hỏi.
“Trên người bọn anh không có tiền, đăng ký công ty cần mặt tiền cửa hàng, cần tiền đảm bảo, cho nên Cục quản lý công thương không phê duyệt.” Ngưu Chính Trực nói có chút bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận