Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 123. Hỏi thăm 1

Xèo xèo…
Khi Hứa Đào tạt dầu sôi vào phía trên cá, dầu sôi và hạt tiêu đen kết hợp, âm thanh xèo xèo vang lên, mùi thơm liền xộc vào mũi.
"Chị dâu, tay nghề này của chị thật sự quá tuyệt!" Quách Bình Bình là người tỉnh Xuyên, thấy Hứa Đào nấu món canh cá, khen ngợi giơ ngón tay cái lên.
Dù là bản thân cô ấy là người tỉnh Xuyên, sợ là cũng không làm được món canh cá kinh điển như Hứa Đào.
"Tôi cũng sẽ nấu một ít cơm." Hứa Đào khách khí đáp lời, hai phần canh cá lớn cũng được nấu xong, mùi thơm của canh cá trực tiếp bay đến phòng khách.
"Anh Quốc, tài nấu nướng của chị dâu quá tuyệt vời." Triển Dược kích động vừa ăn vừa khen ngợi.
"Đúng vậy! Cháo gà này nấu quả thật rất ngon, tiệm cơm cũng không ăn được ngon như vậy." Liêu Đồ Hàng cũng rất kích động.
Bọn họ đều là quân nhân giải ngũ độc thân, một ngày ba bữa cũng đối phó cho qua, hiếm thấy ăn bữa tiệc lớn thịnh soạn như vậy.
Triển Dược khá tốt, ở đồn công an làm việc, một ngày ba bữa giải quyết ở đồn công an, anh ta và Tần Dục Bân liền rầu rĩ.
Ba bữa ăn ăn không ngon, công việc cũng không có chỗ trông cậy.
"Thích ăn thì sau này thường tới, để chị dâu làm cho ăn. Ăn nhiều một chút, uống nhiều một chút." Triệu Vệ Quốc cười híp mắt cho rót rượu mấy vị chiến hữu, nghe bọn họ khen ngợi, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu đắc ý.
"Anh Quốc đã nói thì sau này chúng em nhất định sẽ thường xuyên tới." Mấy người lập tức vui vẻ tiếp lời.
Trong phòng khách rất náo nhiệt, mọi người rất hài lòng đối với tài nấu nướng của Hứa Đào.
Phòng bếp bên này, Hứa Đào cũng cho thêm rau thơm vào bên trong canh cá.
"Chị dâu giúp tôi bưng canh cá lên bàn được không?" Hứa Đào cười hỏi, nhờ người trong phòng bếp giúp đỡ.
"Tôi làm cho." Trương Thục Phân lập tức lau tay, tiến lên lưu loát bưng lên một chậu canh cá to đi ra phòng bếp.
Đúng vậy, chính là một chậu canh cá to và nặng, Hứa Đào cho vào rất nhiều nguyên liệu, cho nên cuối cùng chỉ có thể dùng cái chậu này.
"Canh cá tới đây. Lão Khâu, anh mau đứng lên phụ một tay." Trương Thục Phân bưng một chậu canh cá đi ra ngoài, cười híp mắt gọi chồng mình là Khâu Điền Dũng.
Khâu Điền Dũng nghe được âm thanh lập tức đứng lên, trước khi đứng lên còn dời thức ăn trên bàn một chút, dành ra vị trí rồi mới đặt chậu canh cá to vào giữa bàn.
"Canh cá này nhìn cũng rất ngon, tài nấu nướng của chị dâu thật tuyệt, so với Quách Bình Bình nhà tôi là một người tỉnh Xuyên thì cũng nấu rất ra hình dáng." Lý Kiến Thụ không nhịn được cũng lên tiếng khen ngợi.
Lý Kiến Thụ là người tỉnh Xuyên, đi tới Dương Thành làm lính vẫn luôn không quen, Dương Thành ăn uống cũng tương đối thanh đạm, phải mất mấy năm anh ta mới dần dần chấp nhận.
Bây giờ đã giải ngũ, thật vất vả mang theo vợ là Quách Bình Bình và con gái tới Dương Thành, cho là có thể ăn được món cay Tứ Xuyên chính tông, kết quả tài nấu nướng của Quách Bình Bình cũng bình thường, ý tưởng ăn món cay Tứ Xuyên trực tiếp tan biến.
Nhà mình không ăn được món cay Tứ Xuyên chính tông, hôm nay đến nhà Triệu Vệ Quốc ăn cơm, lại có thể ăn được canh cá chính gốc như vậy. Thậm chí so với người tỉnh Xuyên làm còn muốn ngon hơn, dù là chưa nếm thử mùi vị, chỉ từ bề ngoài, Lý Kiến Thụ đã cho một trăm điểm.
Còn có món lươn xào xối mỡ trước đó, càng không cần nói, thơm đến nỗi nuốt xuống cả đầu lưỡi.
"Mọi người ăn nhiều một chút, đừng khách khí, cũng rót thêm rượu đi." Triệu Vệ Quốc cười gọi mọi người, cầm chai rượu rót rượu cho các chiến hữu.
Trong phòng khách bên ngoài, mấy người đàn ông ăn uống náo nhiệt, trong phòng bếp cũng bận rộn đến sục sôi ngất trời.
"Thời gian không còn sớm, thức ăn cũng gần xong hết rồi, nếu không mấy chị dâu dẫn mấy đứa nhỏ lên bàn ăn trước đi, nếu không thức ăn sẽ nguội mất." Sau khi nấu xong canh cá thì cũng không còn món ăn phức tạp nào cần phải chuẩn bị.
Hứa Đào suy nghĩ sau đó chỉ cần xào cải xanh nữa là được, liền cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay một cái, thấy thời gian đã sáu giờ nhiều, liền khách khí gọi mọi người lên bàn ăn trước.
Mặc dù Hứa Đào cũng không thích ăn canh thừa cơm cặn, đây cũng là nguyên nhân tại sao hôm nay cô để cho Triệu Vệ Quốc chuẩn bị thức ăn nhiều.
Dẫu sao cực khổ làm ra hai bàn thức ăn, bận rộn một ngày, cô vốn là cũng không có bao nhiêu khẩu vị, còn phải chờ đàn ông ăn xong lại lên ngồi bàn ăn canh thừa cơm cặn, cô sẽ phải phải ói chết.
"Không cần, chúng tôi chờ cô rồi cùng nhau lên bàn ăn." Ngô Huệ mở miệng cự tuyệt lời đề nghị của Hứa Đào.
"Đúng vậy! Dù sao cũng còn sớm mà. Chúng tôi cũng không đói, chờ cô ăn chung." Quách Bình Bình phụ hoạ với Ngô Huệ.
"Vậy được, tôi xào thêm hai dĩa cải xanh nữa." Hứa Đào cười cười gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận