Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 500. Bệnh nhân 3

“Người phụ nữ đó thật không biết liêm sỉ, vừa này hai người đứng cùng một chỗ, mắt cô ta còn không yên phận nhìn anh em, giống như muốn làm chủ ý không đứng đắn gì đó!” Giọng điệu Triệu Vệ Cúc không hài lòng lắm.
Người phụ nữ trẻ tuổi tốt đẹp đi phá hoại gia đình người khác, còn làm to bụng, đã như thế này rồi còn không đứng đắn, vừa này còn dám dùng kiểu ánh mắt thấy ghét đó nhìn anh trai cô ta, Triệu Vệ Cúc không khỏi có chút tức giận, lại sợ Hứa Đào không để tâm, chỉ đành nhắc nhở Hứa Đào.
“Chị dâu, chị chú ý một chút, đừng để người phụ nữ đó dính vào anh trai em.” Triệu Vệ Cúc đè thấp giọng nói chuyện.
“Yên tâm, anh em không vừa ý cô ta, cô ta sáp đến anh em cũng không vừa mắt.” Hứa Đào cười.
Nếu Triệu Vệ Quốc có thể vừa ý Trần San San, vậy Hứa Đào cũng không cần Triệu Vệ Quốc nữa, thậm chí sẽ còn cả đêm ngồi máy bay mang Triệu Lệ Nam chạy trốn.
Sự lo lắng của Triệu Vệ Cúc dù không đáng tin, nhưng Hứa Đào vẫn nhận tấm lòng, cô ta cũng có ý tốt mới nhắc nhở cô.
“Không phải, em biết anh em là dạng người gì, chủ yếu là em sợ anh em bị cô ta dựa vào, vậy không phải giống như bị con đỉa ngoài ruộng hút vào sao, chán ghét biết bao.” Triệu Vệ Cúc vừa giải thích vừa cau mày, rất chán ghét.
Con đỉa! Ồ! Ở tận sâu trong tâm hồn Hứa Đào cũng bắt đầu chán ghét.
“Quả thực thấy ghét, được, chị sẽ chú ý.” Hứa Đào gật đầu đáp lời.
“Được.” Lúc này Triệu Vệ Cúc mới không nói tiếp gì nữa, chị dâu sẽ chú ý là được.
Hứa Đào cầm phích nước nóng không đi ra khỏi phòng bệnh, ánh mắt nhìn về phía Triệu Vệ Quốc và Diệp Chấn Hoa, lúc này hai người đang đứng trong góc bên cạnh phòng bệnh nói chuyện.
Hứa Đào liếc nhìn một cái không để ý lắm, xoay người đi theo mũi tên chỉ dẫn trên tường, dọc theo hành lang bên phải phòng bệnh đi đến lò nấu nước nóng phía cuối bên kia.
Phích nước nóng trong tay không lớn, sau khi lấy đầy nước nóng Hứa Đào xách phích nước nóng đi về phòng bệnh.
Diệp Chấn Hoa và Triệu Vệ Quốc đứng ở hành lang bên cạnh, Triệu Vệ Quốc yên lặng, Diệp Chấn Hoa mở miệng vẻ mặt bối rối.
“Vệ Quốc, gần đây công ty có tốt không?”
“Ừm, tốt.”
“Vậy thì tốt.” Diệp Chấn Hoa tựa như gật đầu yên tâm, sau đó nói tình trạng túng quần gần đây của mình: “Gần đây anh đi tìm việc một vòng, phát hiện mấy năm nay ở công ty, anh hoàn toàn không hiểu tình hình bên ngoài.”
Lúc nói xong, Diệp Chấn Hoa có chút chế giễu, anh ta cũng không ngờ tới, trước đây bản thân vẫn không hài lòng, hiện giờ lại hối hận xanh ruột, anh ta không nên thử làm giả sổ sách, lấy tiền từ công ty.
“Ờ.” Triệu Vệ Quốc gật đầu đáp lại qua loa lấy lệ.
Không có công việc, đi tìm việc, đây không phải chuyện rất bình thường sao.
“Năm nay anh đã bốn mươi bốn tuổi rồi, không dễ tìm việc lắm, tiền lương thích hợp lại thấp, cái không hợp anh lại không làm được, thực ra là có chút không biết nên làm cách nào mới tốt.” Diệp Chấn Hoa kể khổ rồi thở dài, cảm thấy rất bất đắc dĩ.
“Nói với em những điều này làm gì?” Triệu Vệ Quốc hỏi ngược lại.
Không phải anh rất muốn biết tình hình gần đây của anh ta, bắt đầu từ khi anh ta rời khỏi Công ty Đào Viên, trong lòng Triệu Vệ Quốc đã đưa ra quyết định rồi, quan hệ giữa anh và Diệp Chấn Hoa cũng chấm dứt tại đây.
Anh ta sống tốt hay không, không thể tìm được công việc phù hợp, Triệu Vệ Quốc cũng không để ý.
“Anh đây chẳng phải ngoài cậu ra cũng không biết nên nói với ai sao?” Diệp Chấn Hoa cười: “Vệ Quốc, cậu giúp anh có được không?”
Diệp Chấn Hoa nói xong tình hình của bản thân, ngay sau đó liền mở miệng, khi mỗi lần đơn độc đối diện với Triệu Vệ Quốc, Diệp Chấn Hoa luôn bất giác hạ thấp tư thế của bản thân, định dùng sự đáng thương để anh giúp anh ta một lần.
“Không giúp được.” Triệu Vệ Quốc trực tiếp từ chối, thậm chí cũng không hỏi là giúp gì.
Diệp Chấn Hoa nuốt nước miếng một cái có chút bất đắc dĩ, cũng không ngờ tới ban đầu bước vào doanh trại, Triệu Vệ Quốc một tay anh ta dẫn dắt ra, vẫn luôn rất kính trọng anh ta, hiện giờ thái đồ vừa kiên quyết vừa lạnh lùng.
“Vệ Quốc, cậu có quen người của công ty vận tải không, có thể giới thiệu anh đi lái xe vận tải không?” Dù Triệu Vệ Quốc từ chối, nhưng Diệp Chấn Hoa vẫn mở miệng nói mục đích thỉnh cầu giúp đỡ.
Công việc bên ngoài không dễ tìm, chạy vận tải cũng giống như công việc chạy taxi, dù sẽ mệt hơn lái taxi, còn phải chạy đường dài, chuyển hàng hóa, tiền lương cũng không nhiều bằng chạy taxi, nhưng cũng sẽ tốt hơn so với anh ta vác xi măng bên ngoài.
Vác xi măng, mỗi tháng cũng được hai trăm đồng, còn không bao ăn bao ở, nào đủ chi phí sinh hoạt cơ bản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận