Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 457. Trứng gà 7

Thực ra cha Triệu vẫn ổn, sau khi xuống xe trong ta nắm cây gậy, Hứa Đào cũng nhìn thấy bản năng có chút áy náy, làm con cái, không thể lúc cha mẹ trong nhà không thoải mái liền biết ngay, đợi bệnh tình nghiêm trọng thành như thế này mới biết, đây quả thực không làm tròn bổn phận.
Hơn nữa Hứa Đào cũng biết, nếu bệnh tình không nghiêm trọng, thị trấn có thể khám tốt, có lẽ cha mẹ Triệu không thoải mái chỗ nào, căn bản đều không nói cho bọn họ biết.
Cha mẹ ở thời đại này, đều quá suy nghĩ cho con cái rồi.
“Tiểu Văn, con cầm trứng gà, cha xách hành lý.” Ngô Lâm Tiêu đưa trứng gà trong tay cho Ngô Học Văn, bản thân thì ra cốp xe sau lấy hành lý.
Triệu Vệ Cúc cũng đi giúp đỡ, hiển nhiên Hứa Đào cũng đến cầm giúp, cùng nhìn thấy ba con gà có hơi ủ rũ trong bao bố.
“Em còn mang ba con gà, là gà mái thả nuôi trên núi ở quê sao?” Hứa Đào nhìn một cái cười hỏi Triệu Vệ Cúc.
Lúc nhà họ Triệu ăn tết xong, không nuôi gà nữa, cho nên Hứa Đào đoán được là Triệu Vệ Cúc mang đến.
“Đúng vậy, đều là gà thả vườn, nuôi hơn một năm rồi.” Triệu Vệ Cúc khẽ cười gật đầu.
“Cảm ơn, mang đến rất phiền phức đúng không! Mọi người đều không biết, ở Dương Thành này gà đi chợ mua, nói là gà vườn nhưng mùi vì không đúng lắm, vẫn là gà vườn quê nhà chúng ta tự nuôi thơm hơn.” Hứa Đào vừa nói vừa đi cùng Triệu Vệ Cúc vào nhà.
Thực ra Dương Thành mua được gà, nhưng Triệu Vệ Cúc có lòng mang từ tỉnh Ôn xa như thế đến đây, chắc chắn Hứa Đào sẽ không chán ghét.
Hơn nữa cô nói cũng không sai, mấy năm nay Dương Thành dần bắt đầu thay đổi, gà mua ở chợ quả thực đã dần bị gà công nghiệp thay thế rồi.
“Chị dâu, chị thích là được rồi.” Triệu Vệ Cúc tiếp tục cười, cô ta còn sợ Hứa Đào sẽ ghét bỏ, nhưng cô em chồng từ xa đến, coi như lần đầu tiên đến không mang chút đồ lại không hay lắm.
Ngoài anh cả Triệu Vệ Quốc này ra, từ nhỏ Triệu Vệ Cúc đã là chị gái, lại vô cùng hiểu chuyện, người cũng vô cùng dịu dàng, kiểu tính tình này của cô ta lại không giống kiểu dịu dàng của Hứa Đào, cô ta dịu dàng nhiều hơn là sau khi chịu ảnh hưởng môi trường, người hiểu chuyện thường đều như vậy, suy nghĩ chu toàn, sợ làm phiền người khác.
“Thích chứ, cảm ơn em! Đi, nhanh vào nhà ăn cơm, trên xe lửa cũng không ăn được gì đúng không!” Hứa Đào mỉm cười đi vào nhà, xách gà đặt trên sàn nhà của phòng bếp.
Ngô Lâm Tiêu cầm túi lớn túi nhỏ đi vào nhà, ở bên ngoài đã biết căn nhà rất xinh đẹp, sau khi đi vào trang trí bên trong càng tinh xảo, rực rỡ.
“Sàn nhà này sạch như thế, túi của em cũng ngại để xuống.” Trên xe lửa người đến người đi, đồ đạc nhiều, túi cũng để trên sàn, nên cũng không sạch sẽ.
“Sàn nhà này trông sạch sẽ mà thôi, không dính đất, mau đặt hành lý xuống, đi rửa tay ăn cơm, ăn xong đi nghỉ một lát dưỡng sức.” Hứa Đào dặn dò.
Ngô Lâm Tiêu vẫn ngại đặt xuống, mãi đến khi Triệu Vệ Quốc đi qua, lấy túi hành lý trong tay anh ta xuống.
Người đón đến nhà, Hứa Đào liền đi vào phòng bếp lấy bát đũa ra.
Triệu Vệ Cúc dắt tay Ngô Học Văn, dưới sự hướng dẫn của mẹ Triệu đến nhà vệ sinh lầu một rửa tay.
“Thật tiện lợi.” Triệu Vệ Cúc thán phục một chút, nhìn bồn rửa tay rồi nhìn tấm gương lớn trên tường, gương chất lượng tốt, soi người rất rõ ràng.
Quê nhà tỉnh Ôn bên kia, rửa tay đều phải tự mình đi lấy chậu rửa mặt đựng nước, nhà họ Triệu còn tốt hơn một chút, vốn Hứa Đào đề nghị xây một cái nhà gạch ngói mới ở, dù sao cũng không thiếu tiền xây nhà mới, nhưng cha mẹ Triệu vẫn nói ở nhà cũ quen rồi, tạm thời không nỡ đổi chỗ.
Căn nhà của nhà họ Triệu là nơi trước đây cha Triệu tự mình tốn không ít tâm tư và sức lực xây nên, căn nhà hai ba mươi năm, đối với cha mẹ Triệu mà nói, vẫn là nhà mới, nào lại bằng lòng tiêu tiền xây nhà ngói.
Dù biết vợ chồng Triệu Vệ Quốc không thiếu tiền, nhưng vẫn cảm thấy không cần thiết, chỉ đồng ý tiêu chút tiền sửa chữa nhà vệ sinh và nhà bếp.
“Ông nội.” Triệu Lệ Nam biết cha mẹ Triệu và mọi người đến Dương Thành, cậu bé cũng vui vẻ.
Nhưng mấy ngày nay cậu bé càng chuyên tâm làm đề luyện tập, chỉ cần có thời gian trống cậu bé đều làm đề.
Buổi trưa tan học về nhà cậu bé liền chui vào phòng làm đề, nghe thấy âm thanh náo nhiệt từ dưới lầu truyền đến, đoán được mấy người cha Triệu đến nhà rồi, mới buông bút xuống đi xuống lầu.
Triệu Lệ Nam xuống cầu thang, vui vẻ chạy đến trước mặt cha Triệu, trong tay cha Triệu cầm cây gậy, nhìn thấy một bóng dáng chạy đến, vui vẻ đưa tay ra, mãi cho đến khi nắm được tay Triệu Lệ Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận