Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 231. Ý tứ 6

Nhưng thật ra cũng không phải, mà là bầu trời hôm nay rất xanh, sao cũng rất nhiều, không khí cũng trong lành, đồ ăn cũng rất thơm.
“Tiểu Nam có vui không?”
“Dạ có.” Triệu Lệ Nam gật đầu.
Hứa Đào mỉm cười sờ đầu cậu bé, nhìn Triệu Vệ Quốc lái xe: “Tối nay chúng ta phải tìm chỗ nghỉ ngơi sao?”
“Khoảng nửa tiếng nữa là tới đảo Lộ rồi, chúng ta tìm nhà trọ ở đảo Lộ nghỉ ngơi.” Triệu Vệ Quốc cũng nhìn ánh nắng chiều, nói ra dự định.
Nếu là một mình anh, chắc chắn sẽ trải qua đêm ở trên xe, nhưng có Hứa Đào và Triệu Lệ Nam ở đây, chắc chắn phải tìm một nhà trọ tốt một chút để nghỉ ngơi.
“Được.” Hứa Đào gật đầu.
Ngồi xe cả ngày, thỉnh thoảng cô cũng lái giúp hai tiếng, lúc khác đều là một mình Triệu Vệ Quốc lái, Triệu Vệ Quốc cũng rất mệt, cô mang theo Triệu Lệ Nam ngồi xe cả ngày kỳ thực cũng mệt, cả nhà ba người bây giờ tinh thần vẫn tốt chính là cậu nhóc Triệu Lệ Nam.
Đảo Lộ bây giờ không sầm uất như sau này, sự lựa chọn nhà trọ cũng không nhiều, nhưng cấp bậc cao thấp cũng không ít, nhà trọ tốt một chút, có phòng đơn và nhà vệ sinh, một buổi tối cần bốn, năm đồng, đương nhiên cũng có chỗ rẻ hơn, một đồng tiền, tám xu tiền cũng có thể ở một đêm.
Hứa Đào không thiếu tiền, hiển nhiên để Triệu Vệ Quốc tìm cho cả nhà một nhà trọ tương đối tốt, thoải mái để qua đêm.
“Mẹ ơi, lạnh quá!” Lúc tờ mờ sáng, bọn họ liền rời Dương Thành chạy theo hướng Bắc về nhà, lộ trình mười mấy tiếng đồng hồ, từ chỗ không lạnh như Dương Thành, dọc đường cũng trở nên càng ngày càng lạnh.
Trên đường, vốn còn mở cửa sổ hóng mát, sau khi lạnh đi, Triệu Lệ Nam liền chui vào lòng Hứa Đào, hiện tại xuống xe, cậu bé liền trực tiếp ôm lấy chân Hứa Đào.
Hứa Đào cúi người bế cậu bé lên, hai người cùng run cầm cập.
Triệu Vệ Quốc đậu xe xong, lấy một ít hành lý mang theo bên người, nhìn thấy Hứa Đào và Triệu Lệ Nam ôm nhau hà hơi kêu lạnh: “Không bằng vào nhà trọ trước tránh gió đi?” Kỳ thực nhiệt độ đảo Lộ cũng không tính là lạnh, nhưng do gần biển, mùa đông gió cũng lớn, thổi lạnh người.
“Đây chẳng phải muốn đợi anh cùng đi sao?” Giọng điệu Hứa Đào lẩm bẩm có hơi không hài lòng.
Kỳ thực Hứa Đào chỉ vì nhà trọ và khách sạn sau này không giống nhau, cũng không có kinh nghiệm ở nhà trọ nên mới không vào, không có Triệu Vệ Quốc vào cùng, cô ít nhiều cũng không có can đảm.
Triệu Vệ Quốc mím môi cười, đưa tay kéo Hứa Đào vào nhà trọ.
“Xin xuất trình thẻ căn cước và giấy chứng nhận kết hôn của hai vị!” Nhân viên lễ tân biểu hiện vẻ nghiêm túc hỏi Triệu Vệ Quốc, đồng thời nhìn Hứa Đào và Triệu Lệ Nam.
“Đây.” Triệu Vệ Quốc đưa thẻ căn cước và giấy chứng nhận kết hôn qua.
Sau khi xác nhận thẻ căn cước và giấy chứng nhận kết hôn, đưa phí một ngày xong, nhân viên nhà trọ mới sắp xếp một căn phòng nhỏ cho họ.
“Phòng này thật là nhỏ.” Hứa Đào bế Triệu Lệ Nam đi theo Triệu Vệ Quốc vào, đảo qua một vòng trong phòng, phát hiện căn phòng vô cùng thô sơ.
“Đây đã được coi là tốt rồi.” Triệu Vệ Quốc nói, anh chạy xe đường dài từng ở nhà trọ, điều kiện nhà trọ này hoàn toàn được coi là tốt rồi.
Nhiều nhà trọ kiểu một phòng mười mấy người xa lạ trọ cùng, có thể có một căn phòng nhỏ quả thực rất tốt.
“Anh đi lấy nước nóng.” Triệu Vệ Quốc đặt hành lý xuống, lấy thau rửa mặt của nhà mình chuẩn bị xuống lầu lấy nước nóng.
Dù nhà trọ bọn họ ở cấp bậc không tính là thấp, nhưng điều kiện cung cấp cũng có giới hạn, trong phòng cũng chỉ có một cái giường và một băng ghế nhỏ, còn có một cái nhà vệ sinh. Trong nhà vệ sinh không có gì hết, những thứ như khăn lông, bàn chải đánh răng đều phải tự chuẩn bị, ngay cả nước nóng, cũng phải tự đi xuống phòng nước nóng ở tầng một của nhà trọ lấy.
“Được.” Hứa Đào gật đầu, sau khi nhìn Triệu Vệ Quốc ra ngoài, tiện tay đóng cửa nhà trọ lại.
“Mẹ ơi, con đói bụng rồi.” Triệu Lệ Nam được Hứa Đào đặt trên giường trong phòng trọ, lúc này đang nhỏ giọng kêu đói.
“Ngoan, đợi cha con lấy nước nóng về, chúng ta rửa mặt rồi đi ăn cơm được không?” Hứa Đào thương lượng với Triệu Lệ Nam: “Hay là Tiểu Nam ăn chút bánh quy trước?”
Triệu Lệ Nam lắc đầu, cái miệng nhỏ hơi trề ra: “Con không muốn ăn bánh quy.”
Tác giả có chuyện muốn nói: Bị bí văn, bí đến mức chán nản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận