Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 523. Mỗi người 2

Nhưng bác sĩ không nói, bác sĩ không nói cô ta cũng hết cách, hiển nhiên cũng không đưa tiền cho bác sĩ. Nếu không đưa tiền cho bác sĩ, chẳng lẽ cô ta trả lại cho Diệp Chấn Hoa sao? Trần San San chắc chắn không có giác ngộ này, cô ta đã lựa chọn lặng lẽ chiếm làm của riêng.
Diệp Chấn Hoa đứng bên cạnh giường bệnh cả người cứng đờ, ánh mắt nhìn Trần San San đang nhắm mắt thật chặt, anh ta biết cô ta chưa ngủ, mới được đẩy vào hai phút sao có thể ngủ được.
Xùy! Diệp Chấn Hoa khẽ lắc đầu chế nhạo.
Còn nhớ lần đầu tiên khi gặp cô ta, Dương Thành ngày đó mưa rất to, cô ta mặc váy sexy cầm cây dù che mưa nhỏ, giơ tay yểu điệu đón xe.
Nước mưa làm ướt quần áo trên người cô ta, vô cùng khêu gợi. Sau khi ngồi lên xe, cô ta mặc váy dù dáng vẻ rất thùy mị, nhưng vẫn không thể tránh được lộ ra bắp đùi trắng như tuyết, anh ta không nhịn được liếc nhìn mấy lần.
Lúc nói chuyện cô ta rất khéo nói, cũng rất biết tìm chủ đề nói chuyện, cũng rất hay cười và nũng nịu, khiến anh ta cảm thấy rất dễ chịu, nhất là đối với nghề nghiệp của anh ta, cô ta có ý rất khâm phục và kính trọng.
Đến bây giờ anh ta cũng có thể nhớ, cô ta dùng vẻ mặt say mê, ánh mắt lấp lánh nói, đàn ông biết lái xe đều rất lợi hại, anh ta dường như cũng vì lái xe mà trở thành thần tượng của cô ta.
Lần thứ hai gặp cô ta, trong tay cô ta xách một túi hành lý, vẫn mặc váy như trước, thở hổn hển chạy đến ven đường bắt xe, trời nóng, mặt trời chói chang, cô ta giơ tay che trán, nhìn bên này có xe taxi vẫy ngừng không.
Bóng dáng của cô ta ở trên đường phố vô cùng nổi bật.
Anh ta không tự chủ được vòng qua người đàn ông muốn bắt xe trước mặt cô ta, lái xe dừng bên cạnh cô ta, còn xuống xe giúp cô ta đặt hành lý vào trong cốp xe.
Lúc cô ta nhìn thấy tài xế là anh ta, lập tức nhớ ra, còn cười tít mắt chào hỏi, vô cùng vui vẻ.
Đặt hành lý xong ngồi lên xe, cô ta đưa tay lau mồ hôi trên cổ, váy không giống lần trước, váy lần trước tương đối ngắn, sau khi ngồi xuống bắp đùi trắng như tuyết lộ ra ngoài.
Chiếc váy lần này thì dài hơn một chút, đã che lại bắp đùi, nhưng lại lộ ra sự khêu gợi và đẫy đà, hơi lộ đường cong ra một chút, độ cong trắng như tuyết khiến anh ta cảm thấy miệng lưỡi khô ran.
Anh ta liếc một cái, dựa vào ý chí dời tầm mắt, sau đó mới hắng giọng mở miệng hỏi cô ta muốn đi đâu.
Khi cô ta nghe thấy anh ta hỏi nơi muốn đến, mắt liền ửng đỏ, khóc nức nở kể lể, giống như một đứa trẻ không nhà để về, vừa bất lực vừa mờ mịt.
Từ trong lời khóc lóc giải thích ngắt quãng của cô ta, anh ta mới biết, cô ta không học hành gì, theo đồng hương đến Dương Thành tìm việc, làm phục vụ ở khách sạn, nhưng ông chủ chê cô ta vụng về, nên đuổi cô ta rồi.
Bây giờ tạm thời cô ta cũng không biết nên đi đâu, còn phải tìm một chỗ ở.
Diệp Chấn Hoa có chút đồng cảm với cô ta, một cô gái trẻ tuổi đến thành phố lớn tìm việc quả thực không dễ dàng lắm, lại thấy cô ta đang dùng đôi mắt ướt nhẹp trông mong anh ta, còn cúi người từ trên ghế sau xe ra trước, cách cửa sổ chống trộm kéo cánh tay anh ta cầu xin anh ta giúp đỡ.
Bởi vì cúi người cầu xin, bộ ngực trắng trẻo lắc lư theo mấy cái, Diệp Chấn Hoa bị cái tay nhỏ của cô ta kéo cánh tay cầu xin, đôi mắt hơi run run một chút, ma xui quỷ khiến lại đồng ý.
Anh ta đành phải lái xe giúp cô ta tìm chỗ ở, để cô ta ổn định lại.
Cô gái trẻ tuổi thấy đã có chỗ ở, rất vui vẻ, kéo anh ta ngây thơ xoay vòng vòng, còn luôn miệng khen anh ta: anh Diệp anh thật lợi hại, anh thật giỏi.
Lúc cô gái nhìn anh ta, đôi mắt tràn đầy sự sùng bái, giống như anh ta làm bất cứ chuyện gì, ở trong mắt cô ta đều vô cùng lợi hại.
Diệp Chấn Hoa vẫn là lần đầu tiên gặp được cô gái đơn thuần như thế này, lớn gan, miệng cũng ngọt, còn rất sùng bái anh ta, ngây thơ, lẳng lơ và phức tạp kết hợp lại với nhau.
Anh ta rất muốn giữ lý trí, nhưng vẫn không có cách ngăn cản sự sùng báo và tấn công của một cô gái trẻ tuổi, lòng tự tôn kiêu ngạo của người đàn ông như anh ta, trong mười mấy năm chưa bao giờ được khẳng định và khen ngợi, nhưng ở chỗ cô ta lại nhận được sự thỏa mãn to lớn.
Đột nhiên anh ta cảm thấy, bản thân giống như chỉ có khi ở trong mắt cô ta, mới là một người đàn ông trưởng thành đội trời đạp đất, còn vô cùng đáng tin cậy, tiện tay lắp bóng đèn cũng có thể nhận được sự thán phục.
Có người đàn ông nào, lúc nhìn thấy sự sùng bái trong mắt một cô gái tràn đầy thanh xuân, mà kiên định không đánh mất bản thân? Người khác có được hay không, anh ta không biết, vì anh ta đã nhanh chóng sa vào trong đó rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận