Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 91. Em trai Thạch Đầu xảy ra chuyện 2

Bang bang ----
Bà Lâm nhìn thấy miếng tả lót ném qua tức giận tiếp tục gõ lại để thị tuy, nếu không phải luyến tiếc cái thao rửa mặt bà đã gõ cho nó hỏng luôn rồi, bà có thể ngồi ở đây cả ngày để nháo chết bọn họ
“Thạch Đầu” Phạm Thu Mai đau đầu trừu cái trán đi ra cửa kêu to con trai lớn: “Thạch Đầu”
“Anh Thạch Đầu, mẹ anh đang gọi anh đó” Tiểu đồng bọn nhắc nhở Thạch Đầu
Thạch Đầu mở mắt vẻ mặt vẫn còn buồn ngủ: “Mẹ, làm sao vậy?”
“Em trai ị phân, một đống tả lót chưa giặt, về nhà giúp em trông em, mẹ đi giặt tả cho em trai mầy” Phạm Thu Mai xụ mặt kêu Thạch Đầu.
“Dạ!” Thạch Đầu vâng một tiếng rầu rĩ về trông em
Phạm Thu Mai bắt đầu ở trong sân giặt tả, trong lòng cực kỳ ủy khuất.
Trước mẹ cô nói gả chồng phải gả đến nhà có mẹ chồng, nghĩ đến bà mẹ chồng lúc đó cô không thích vì thường quan hệ mẹ chồng nàng dâu từ xưa đến giờ chẳng tốt đẹp, nên cô lựa chọn lấy Tôn Đồng Hải vừa vào cửa liền có thể đương gia.
Thời điểm cô sinh Thạch Đầu, anh trai nhà mẹ đẻ còn chưa kết hôn nên mẹ cô có đến chăm sóc lúc ở cữ, sinh Thạch Đầu xong cô bảo dưỡng khá tốt mà Tôn Đồng Hải đối với cô cũng không tồi.
Bây giờ sinh đứa thứ hai lại trùng hợp chị dâu hai nhà mẹ đẻ ở cử nên mẹ đẻ không có cách nào tới chiếu cố cô như trước, mọi chuyện cô đều tự mình làm, Tôn Đồng Hải lại là đàn ông không biết cách chăm sóc, ngay cả giặt tả cũng chưa từng giặt.
Cô biết trong thời gian ở cữ không thể mệt nhọc, bảo dưỡng thân thể nhưng điều kiện không cho phép, một đống tả lót này cô không tự giặt thì ai giặt đây?
Phạm Thu Mai vừa ngồi giặt tả vừa ủy khuất, có chút hối hận hồi đó không nghe lời mẹ đẻ gả cho nhà có mẹ chồng, nếu có mẹ chồng cô không cần tự mình làm mọi thứ như bây giờ, haizz!
…………..
Hứa Đào ngồi trong phòng khách viết tiểu thuyết, cách vách ầm ĩ đại khái cũng nghe nhưng không có phản ứng gì nhiều.
Tuy ở gần nhưng cách nhà Phạm Thu Mai hai cái sân nên âm thanh đứa nhỏ khóc nỉ non mặc dù nghe nhưng không rõ lắm, cũng không có gì khiến cô bực bội.
Hơn nữa cô thấy đứa nhỏ này khóc thật lợi hại, bà Lâm kế bên cũng ghê gớm, còn mắng chửi mấy lời ác độc.
Hứa Đào cạn lời lắc đầu ngồi trong phòng viết tiểu thuyết tiếp.
"DUYÊN ĐẾN GẦN NHƯ VẬY" Hứa Đào chỉ tính toán viết khoảng 3 tháng là xong nhưng phía nhà xuất bản nói tiểu thuyết được độc giả đón nhận rất nồng nhiệt nên muốn Hứa Đào tiếp tục kéo dài cốt truyện, thế là cô chia quyển tiểu thuyết xuất bản thành hai cuốn.
Hứa Đào nghe nói vậy liền đem kịch bản kéo dài chút viết thành dạng thể loại ngược, thời đại này mấy thể loại ngược nam nữ chủ, rồi phát sinh hiểu lầm giải thích này nọn không có phổ biến.
Hứa Đào viết ngược thật sảng khoái đến chính mình cũng vui vè.
Khi Triệu Vệ Quốc tan tầm trở về Hứa Đào đã viết xong, đang sửa sang lại bản thảo, chờ sao chép lại lần nữa rồi ra bưu điện gửi cho nhà xuất bản.
"Tâm trạng của em hôm nay không tồi" Triệu Vệ Quốc nhìn khóe miệng Hứa Đào cong cong liền hỏi
"A! đúng vậy" Hứa Đào mĩm cười gật đầu, sau đó lấy ra bức ảnh chụp lay lay trước mặt Triệu Vệ Quốc: "Ảnh chụp đã rửa xong, có muốn xem không?"
"Để anh xem" Triệu Vệ Quốc duỗi tay nhận ảnh chụp, mở ra trang ảnh chụp trong phong thư màu vàng
Ngày đó một nhà ba người bọn họ chụp mười mấy bức, có ảnh chụp một mình, có ảnh chỉ cô cùng Triệu Vệ Quốc chung một tấm, ảnh ba người một nhà chiếm đa số.
Thời buổi này kỹ thuật chụp ảnh không có đạt tiêu chuẩn, kỹ thuật của bác chụp ảnh xem cũng không tồi, nhìn khá đẹp.
"Tấm này không tồi" Triệu Vệ Quốc xem qua toàn bộ rồi rút ra một tấm ảnh gia đình nói.
Hứa Đào liếc mắt nhìn vào phát hiện tiểu quỷ Triệu Lệ Nam cười híp mắt, Triệu Vệ Quốc biểu tình cũng không cứng nhắc.
"Em cũng thích tấm này" Hứa Đào gật đầu: "Hôm nay em có nhờ thợ chụp ảnh rửa thêm mấy tấm, chắc ngày mai là có".
"Tấm này em chụp nhìn đẹp, cười đến ngọt ngào!" Triệu Vệ Quốc cầm tấm Hứa Đào chụp một mình, cô mặc váy dài cười duyên dáng.
"Em cũng thấy tấm này anh chụp cũng đẹp trang" Hứa Đào thích tấm ảnh Triệu Vệ Quốc chụp một mình anh.
Nam nhân mặc quân trang đơn độc xuất hiện trong ảnh nhìn rất đẹp trai, mấy bức ảnh gia đình nhìn cũng soái, mặc dù bầu không khí có chút bất đồng khiến cho Triệu Vệ Quốc mặc quân trang nhu hòa rất nhiều.
Mà anh chụp một mình phong thái tỏa ra hơi thở sắc bén, giống như thanh kiếm được lấy ra khỏi vỏ đặc biệt đẹp trai.
"Em thích tấm này?" Triệu Vệ Quốc nhẹ nhàng ôm eo Hứa Đào, hai vợ chồng dựa vào nhau trông hết sức ấm áp.
"Ừ, thích" Hứa Đào gật đầu thừa nhận.
Triệu Vệ Quốc thỏa mãn ôm eo thon của vợ cười khẽ: "Vậy về sau anh nên chụp nhiều ảnh một chút" Nói xong còn mở miệng hỏi cô về bữa tối nay: "Tối nay ăn gì?"
"Giữa trưa em có mua con cá rộng ở chậu nước phía sau, anh muốn ăn gì?"
"Thịt kho tàu!"
"Được, vậy anh đem con cá xử lý sạch sẽ" Hứa Đào gật đầu lên tiếng
Triệu Vệ Quốc nhận lệnh liền đi phòng bếp lấy ra chậu nước rộng cá, lấy thêm cây củi đập đầu đá, tiếp theo lấy cây dao từ tay Hứa Đào chuẩn bị mổ bụng cá lại thấy Tiểu Nam sốt ruột chạy từ bên ngoài về.
"Ba mẹ, không xong rồi!" Tiểu Nam chạy vọt tới trước mặt Hứa Đào, cái miệng nhỏ không ngừng la hét
Bạn cần đăng nhập để bình luận