Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 271. Bao lì xì 4

Triệu Vệ Quốc lái xe đưa một nhà Triệu Vệ Cúc về thôn phía trước, không bao lâu liền trở về, lúc trở về, còn lặng lẽ nói với Hứa Đào, lúc đưa Triệu Vệ Cúc trở về, đụng phải đám dâu phụ kia.
Hứa Đào nghe lại cười một tiếng, quá hả giận.
Tôn Phương vì thế mà tức giận thật lâu, người một nhà ngồi lên bàn ăn cơm, cũng không ai nể nang gì ai.
Hứa Đào không có vấn đề, gắp thức ăn cho Triệu Lệ Nam, ăn uống no đủ, toàn bộ hành trình đều xem Tôn Phương là người trong suốt, Tôn Phương thấy người nhà họ Triệu đều không nói gì, cũng không có ý bảo vệ cô ta thì không hài lòng.
Ấn tượng của Triệu Vệ Lan đối với Tôn Phương từ trước liền đã vậy, khi cô ta nói ra các loại yêu cầu kết hôn, Triệu Vệ Lan cũng rất khinh thường, bây giờ chỉ mới kết hôn ngày thứ hai mà cũng khiến cho mọi người không vui vẻ, tự nhiên cũng cảm thấy nói không nên lời, tuổi quá trẻ mà đã có thái độ như vậy.
"Triệu Vệ Lan, cô có ý gì, ngay cả miếng thịt cũng không cho tôi ăn phải không?" Tôn Phương cầm đũa, đang tính toán gắp thịt ăn.
Triệu Vệ Lan không chú ý tới, tốc độ nhanh hơn một chút, gắp đi một miếng thịt trong khay, Tôn Phương trực tiếp đùng một tiếng đập đũa xuống bàn ăn.
". . ." Cha Triệu nhất thời nhíu mi.
Mẹ Triệu cũng nhìn về phía Tôn Phương: "Không phải vẫn còn thịt sao? Nháo cái gì?" Vừa nói chuyện, mẹ Triệu dời một mâm thịt đến trước mặt Tôn Phương, chuẩn bị dàn xếp ổn thỏa.
Làm mẹ chồng, Tôn Phương mới vào cửa ngày thứ hai, cho dù có tức giận cũng sẽ nhẫn nhịn mấy ngày, đã sắp ăn tết, ba ngày sau khi cưới của Tôn Phương và Triệu Vệ Cường vừa vặn là đêm ba mươi, cho nên đã thương lượng xong, mùng hai sang năm thì sẽ về nhà mẹ, ngày đó cũng là ngày vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới.
Mẹ Triệu cũng không hy vọng Tôn Phương về nhà mẹ tố khổ, muốn dĩ hòa vi quý, cô ta và Hứa Đào nháo không vui, cũng là do cô ta nói chuyện không biết chừng mực, mẹ Triệu cũng không có khả năng bênh vực cô ta.
Tôn Phương thì rất tức giận, hết lần này tới lần khác lại không thể giải tỏa, cảm thấy người nhà họ Triệu cũng nhằm vào cô ta.
"Thím, thím ăn no chưa?" Đứa nhỏ Triệu Lệ Nam này đang ngoan ngoãn ăn cơm, thấy Tôn Phương đập đũa, đứa nhỏ mông lung hỏi.
Tôn Phương nhìn về phía Triệu Lệ Nam, lại liếc nhìn người nhà họ Triệu, cô ta chỉ mới ăn một nửa cảm giác tiếp tục ăn cũng không được, không ăn cũng không được.
"Liên quan gì đến mày.” Tôn Phương quát khẽ.
"Cô thử nhìn sang con trai tôi hung dữ với nó một câu nữa xem." Hứa Đào cũng trầm mặt xuống.
Tôn Phương cắn răng, đối mặt với ánh mắt của Hứa Đào có chút khiếp đảm.
"Được được, một miếng thịt mà thôi, đến nổi đập đũa như vậy sao? Ăn cơm." Triệu Vệ Cường gắp một đũa thức ăn cho Tôn Phương, thuận tay cầm đôi đũa ở trước mặt nhét vào trong tay Tôn Phương, cũng xem như cho Tôn Phương một bậc thang.
Nhưng mà ấn tượng của người nhà họ Triệu đối với Tôn Phương đều không tốt lắm, bữa cơm tối này cũng ăn vô cùng không thoải mái.
Sau bữa cơm chiều, trời lạnh, rửa rửa làm làm, mọi người cũng trở về phòng mình, Tôn Phương trở về phòng thì lại phát hỏa một phen thật lớn với Triệu Vệ Cường lửa, hai người cũng tranh chấp ước chừng gần nửa đêm.
Mẹ Triệu và cha Triệu nằm trong căn phòng của mình, bọn họ ở chủ phòng, nhưng các phòng đều dùng tấm ván để ngăn cách, cách vách nhẹ giọng tranh chấp thì cũng có thể nghe chút âm thanh, mẹ Triệu nghe thấy cũng có chút phiền não.
"Ông nói xem, vợ Vệ Cường con sao nhiều chuyện như vậy, trước đây tôi đã không muốn để cho Vệ Cường cưới nó vào cửa, Vệ Cường cứ nhất quyết không nghe, bây giờ tốt rồi, cưới phải người thích gây chuyện, mới tân hôn ngày thứ hai liền làm ầm ĩ, sau này trong nhà còn có thể có cuộc sống an ổn hay không?" Mẹ Triệu thấp giọng phỉ nhổ cùng cha Triệu.
Hôm nay con dâu cả Hứa Đào ôm Triệu Lệ Nam ra ngoài, lúc trở về, xảy ra chuyện như vậy chỉ làm mất thể diện của cô ta mà thôi, Tôn Phương còn không vui, nếu như gay gắt lên thì nói không chừng sẽ xé rách miệng Tôn Phương tại chỗ.
". . ." Cha Triệu nằm ở trên giường, người đàn ông luôn luôn ít nói không để ý tới mẹ Triệu.
Ông là cha chồng, cũng là một người chồng, cũng lười nói chuyện của con dâu, cho dù là hiển nhiên Tôn Phương chưa đủ tốt, nhưng những chuyện này nên để Triệu Vệ Cường bọn họ tự cân nhắc vấn đề, làm đàn ông, vợ mình cưới vào cửa cũng không quản được, chẳng lẽ còn trông cậy vào người khác giúp mình quản sao?
Mẹ Triệu than thở một tiếng: "Ai, con dâu cả cũng là một người không muốn thua thiệt, hai người đối chọi nhau như vậy, người khó xử không phải là hai anh em Vệ Quốc Vệ Cường sao? Cũng có thể bởi vì như vậy mà khiến cho tình anh em rạn nứt."
Mẹ Triệu cũng không lo lắng những thứ khác, chỉ là không hy vọng giữa hai anh em Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường có ngăn cách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận