Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 520. Kinh hỉ 7

Thật sự là, vào ban đêm Hứa Đào luôn đặt hai tay lên cơ bụng của anh, khẽ vuốt qua lại, anh biết cô thích, hiển nhiên cũng không dám để cơ bụng tám múi biến mất, nếu không hà cớ gì anh lặng lẽ ra ngoài chạy bộ, lại luôn nghĩ cách duy trì cơ bụng.
Triệu Vệ Quốc nhếch môi xoay người bước đi, anh phải đưa mấy người muốn về nhà trong phòng bệnh của cha Triệu trở về nhà.
“Cha, mẹ con đâu?” Triệu Lệ Nam thắc mắc nhìn Triệu Vệ Quốc một mình quay lại.
Chẳng lẽ mẹ không về cùng bọn họ sao? Vẻ mặt Triệu Lệ Nam có hơi không hiểu lắm.
“Mẹ con còn có việc, cha đưa mọi người về nhà trước, đợi lát nữa cha quay lại bệnh viện đón cô ấy.” Triệu Vệ Quốc trả lời Triệu Lệ Nam, tùy ý nói một câu có việc cho có lệ.
Triệu Lệ Nam thắc mắc nhưng cũng không nói thêm gì, gật đầu thu dọn cặp sách đứng dậy.
Hai ngày nay ông nội ở bệnh viện, cậu bé tan học đều bị gọi đến bệnh viện trò chuyện với ông, vì phải xoa dịu nỗi buồn của ông nội bị bệnh nằm viện không thoải mái, cho nên cậu bé cũng không ngại giống như trước đây, tiện tay cầm đề luyện tập đến giải đề.
Mẹ đã nói rồi, ông nội vừa làm phẫu thuật xong tâm trạng không tốt lắm.
Mà trong tất cả mọi người, ông nội thương cậu bé nhất, cũng thích cậu nhất, nếu cậu nói chuyện với ông, chọc ông vui vẻ, cậu cũng sẽ rất vui.
Hết cách, những người khác nói gì, cha Triệu thường không quan tâm lắm, Triệu Lệ Nam cũng chỉ đành gánh trách nhiệm nặng nề để tâm trạng cha Triệu vui vẻ.
Bên Triệu Vệ Quốc dẫn người trong nhà rời khu nội trú, Hứa Đào thì vẫn đứng nấp trong bức tường, cô lắng tai đợi, đợi Trần San San đi ra từ phòng sinh, chắc hẳn không cần đợi quá lâu.
Quả nhiên, không bao lâu cửa phòng sinh liền mở ra lần nữa, còn một chiếc giường bệnh có bánh xe cũ kỹ có thể chuyển động được đẩy ra từ bên trong, Trần San San yếu ớt nằm trên giường.
Vừa sinh con xong dù mệt mỏi, nhưng lúc này Trần San San cũng không ngủ, cô ta kiên trì chống đỡ tinh thần đi ra, cũng nhìn thấy người đàn ông Diệp Chấn Hoa đang đứng ở cửa phòng sinh.
“Anh Diệp,” Trước đó khi Trần San San mới bắt đầu sắp sinh, đau đớn không tưởng tượng được đã kêu rất lợi hại.
Sau đó vào phòng sinh, sau khi mở được mười đốt tay sự đau đớn mới thực sự đến, cô ta muốn chịu đựng, nhưng quả thực đau đến không chịu nổi, giọng cũng sớm gào khàn rồi.
Lúc này lại mới vừa sinh con xong, thể lực cạn kiệt, giơ tay cũng cảm thấy tốn sức, lúc nhìn thấy Diệp Chấn Hoa đang đứng trong hành lang giống như một khúc gỗ, liền nhẹ nhàng gọi anh ta như thường ngày, âm thanh vô cùng yếu ớt, trong mắt còn mang theo ý cười.
“...” Diệp Chấn Hoa dường như bị Trần San San gọi làm cho tỉnh lại, anh ta đã đờ đẫn một lúc lâu, động tác xoay đầu chậm chạp, đôi mắt u ám nhìn Trần San San đang nằm, trên mặt không tỏ vẻ gì.
Các loại tâm trạng tiêu cực như: nghiêm túc, lạnh lùng, điên cuồng, chất vấn, đang hiện lên trên mặt Diệp Chấn Hoa.
Trong nháy mắt Trần San San sững người một chút, có hơi không hiểu, cô ta đã sinh con, chẳng lẽ anh ta không nên vui vẻ sao? Sao mang vẻ mặt này, ngay sau đó cô ta bĩu môi không hài lòng: “Anh Diệp, anh đã nói cho người ta đồng hồ làm quà thưởng đấy!”
Trần San San cũng không ý thức được chỗ nào không đúng, cô ta rất mệt, sinh con xong hoàn toàn kiệt sức, nhưng cô ta vẫn nhớ đồng hồ, thật ra thì vẫn còn nhớ đến tiền.
Nhưng cô ta cảm thấy tạm thời không hợp nhắc đến tiền, liền định chờ nghỉ ngơi xong mới nhắc lại.
Trước đó lúc vào phòng sinh sinh con, nỗi đau đó thật sự sắp hành hạ chết cô ta, cô ta cũng hoàn toàn không muốn sinh.
Lý do ủng hộ cô ta, để cô ta nghiến răng cố gắng sinh đứa trẻ ra, chính là Diệp Chấn Hoa đáp ứng cho cô ta số tiền năm nghìn đồng kia, còn có đồng hồ khen thưởng.
“Chẳng phải em nói là con trai sao?” Diệp Chấn Hoa mở miệng hỏi, ánh mắt giống như băng tuyết ngàn năm.
Cô ta lừa anh ta, lừa anh ta nói là con trai, bác sĩ cũng nói là con trai, kết quả lại sinh một đứa con gái.
Anh ta đã ly hôn, nhà cũng tan nát, chính là vì có một đứa con trai, kết quả đổi lại vẫn là một đứa con gái, con gái của Diệp Chấn Hoa này chẳng lẽ còn chưa đủ sao? Sinh phải tốn công tốn sức như vậy, còn vì thế mà làm mất công việc.
Hết thảy đều xong rồi, vì Trần San San lừa anh ta, vì đứa bé gái này vốn nên là con trai.
“Không phải con trai sao?” Vẻ mặt Trần San San thắc mắc.
“Bác sĩ không nói cho em biết đứa trẻ em sinh là con gái sao?” Diệp Chấn Hoa nhìn Trần San San, nổi giận hồi lâu, cũng đang bình tĩnh lại từ trong cơn giận.
Sau khi bình tĩnh lại, cũng thông suốt rất nhiều chuyện trước đây chưa từng nghĩ tới, lúc này lại nhìn Trần San San, chỉ cảm thấy dáng vẻ cô ta giả vờ vô tội, vô cùng giả tạo.
Anh ta vậy mà bị người phụ nữ này lừa ư?
Bạn cần đăng nhập để bình luận