Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 287. Đánh người 2

Trước khi Lưu Thanh Thanh sắp sinh, Triệu Vệ Quốc còn muốn gửi một trăm đồng tiền thưởng trở về, làm quân nhân, thời điểm vợ sinh con không thể ở bên cạnh, anh cũng tận lực muốn dùng tiền để không bạc đãi Lưu Thanh Thanh.
Bản thân Lưu Thanh Thanh gầy yếu, lúc sắp sinh nhìn bụng rất lớn, mẹ Triệu muốn để cô ấy đến bệnh viện sinh con, vì lý do an toàn, nhà họ Triệu cũng chịu chi tiền nằm viện, chuyện lớn như sinh con liên quan sinh tử chưa từng lơ là.
Nhưng mà Lưu Thanh Thanh lỗ tai mềm, cô ấy lấy tiền trợ cấp Triệu Vệ Quốc gởi qua bưu điện trở về để bù vào nhà mẹ, tiền gửi ngân hàng một phần cũng không dư thừa, bị cắt sạch sẽ, khi sắp sinh con thì không có tiền, mẹ Triệu đề nghị cô ấy đi bệnh viện để sinh con, cô ấy biết được tiền nằm bệnh viện tốn không ít, lại sợ mẹ Triệu biết được cô ấy gửi hết tiền cho nhà mẹ cho nên không dám thẳng thắn, thế nào cũng phải ở nhà sinh con, cuối cùng mới xảy ra chuyện.
Ấn tượng của Triệu Vệ Quốc đối với Lưu Thanh Thanh không hề sâu, những chuyện này cũng là sau khi Lưu Thanh Thanh xảy ra chuyện mới biết, không nói ra được cảm giác gì, chẳng qua là đáng tiếc, cũng có chút không biết làm sao.
"Người nhà mẹ của cô ấy như thế nào? Có dễ sống chung không?" Hứa Đào hỏi Triệu Vệ Quốc.
Cô cũng không hiếu kỳ những chuyện về Lưu Thanh Thanh, nhưng bởi vì chuyện liên quan đến Triệu Lệ Nam, cho nên Hứa Đào không nhịn được mà hỏi.
"Rất trọng nam khinh nữ." Triệu Vệ Quốc nói đúng sự thật.
Lưu Thanh Thanh từ nhỏ ở nhà cũng không có địa vị, bị nhà họ Lưu xúi giục cho nên hoàn toàn không có chủ kiến.
Hứa Đào đối với vấn đề trọng nam khinh nữ này cũng không cảm thấy ngoài suy đoán, ở tỉnh Ôn, là phương nam, thật ra trọng nam khinh nữ rất phổ biến: "Vậy anh nghĩ như thế nào? Muốn dẫn Tiểu Nam đi không?"
"Dẫn nó đi gặp một chút đi! Dù thế nào người nhà họ Lưu cũng là nhà ngoại của nó, anh không tư cách thay Tiểu Nam quyết định, dẫn nó đi gặp một chút, nếu như người nhà họ Lưu cũng không tệ lắm thì sau này thường liên lạc, thân thích qua lại bình thường, nếu như không thể hòa hợp vậy thì cắt đứt sạch sẽ." Triệu Vệ Quốc nói đúng sự thật.
"Ừ." Hứa Đào gật đầu một cái, Triệu Vệ Quốc cũng nghĩ giống như cô vậy: "Vậy mùng bốn chúng ta cùng đi Sơn Ao Thôn, hai cha con đi nhà họ Lưu, em và mẹ đi gặp thầy thuốc Đông y."
"Được." Triệu Vệ Quốc đáp ứng nằm xuống, thuận tay tắt đèn.
Bình thường Hứa Đào nằm xuống cũng sẽ không tự chủ được mà nép vào trong ngực Triệu Vệ Quốc, nhưng hôm nay thấy Triệu Vệ Quốc cầm đến sách của nguyên chủ, đến bây giờ Hứa Đào cũng chột dạ không dứt, cô thành thật nằm xuống, suy nghĩ vô cùng phức tạp.
Triệu Vệ Quốc lại xoay người ôm cả người Hứa Đào vào trong lòng.
Hứa Đào cảm nhận được hô hấp của Triệu Vệ Quốc phả vào trên cổ mình, cổ có chút nhột, nghiêng đầu, có chút buồn rầu mở miệng: "Anh có chuyện gì muốn hỏi em không?"
Liên quan tới chữ viết hoặc là liên quan tới em? Hứa Đào cũng không nói thẳng ra, nhưng cũng coi như là mở miệng.
"Không có." Triệu Vệ Quốc ôm Hứa Đào.
"Được rồi!" Trong bóng tối, Khóe môi đang mím lại của Hứa Đào có chút cong lên, tựa vào trong ngực Triệu Vệ Quốc, nhắm mắt an tâm chìm vào giấc ngủ.
Nếu anh lựa chọn không hỏi, cô cũng không muốn đâm rách tầng lụa mỏng trong suốt này.
Triệu Vệ Quốc ôm Hứa Đào nhắm hai mắt, chất lượng giấc ngủ của Hứa Đào không tệ, rất nhanh liền ngủ, trong bóng tối, Triệu Vệ Quốc ôm Hứa Đào, sau đó nhìn gò má của cô rất lâu.
Thật ra thì anh có một bụng nghi ngờ, liên quan tới chữ viết, liên quan tới cô. Nhưng sau khi suy tính xoắn xuýt, anh lại không muốn truy hỏi.
Anh không ngốc, Hứa Đào thông minh, lại hoàn toàn không giống người phụ nữ nông thôn, cô nói năng tự tin, ý tưởng cũng vượt mức quy định, trên người cô có rất nhiều chỗ cổ quái.
Triệu Vệ Quốc không hiểu lắm sự cổ quái trên người cô đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, không nghĩ ra, Triệu Vệ Quốc liền lựa chọn không hỏi không tìm tòi không nghiên cứu, anh cảm thấy, chỉ cần ôm người vào trong ngực chân thực là được, những thứ khác giống như cũng cần phải suy nghĩ nhiều như vậy.
. . .
Qua hết hai ngày đầu năm, mùng ba thì trong nhà cũng không có chuyện gì, tuyết đọng gần như đã sắp hòa tan hoàn toàn, vốn là con đường bùn sình, bây giờ được mặt trời chiếu rọi nên không còn bùn lầy như hai ngày trước nữa.
Hứa Đào ăn điểm tâm xong, nhàn rỗi không chuyện có gì liền dẫn Triệu Lệ Nam đi tới đi lui ở trong thôn giết thời gian.
Bạn cần đăng nhập để bình luận