Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 505. Bệnh nhân 8

Thời gian phẫu thuật của cha Triệu sắp xếp vào hai giờ chiều ngày hôm sau, mắt ông nhìn không rõ, buổi tối hiển nhiên phải sắp xếp người ở cùng. Người được chọn không phải là Triệu Vệ Quốc, mà chính là con rể Ngô Lâm Tiêu.
Dù Ngô Lâm Tiêu là con rể, nhưng cha Triệu và Ngô Lâm Tiêu nói chuyện rất ít, hai người vốn không thuộc kiểu người thích nói chuyện. Ngô Lâm Tiêu ở cùng, sau khi phẫu thuật, nếu cha TRiệu có gì không thoải mái, hoặc cần đi vệ sinh, đoán chừng cũng hơi ngại sai bảo con rể.
Con trai con rể, cuối cùng cũng không lớn như nhau.
Cho nên sau khi bàn bạc, người được chọn hôm nay ở lại bệnh viện trực đêm là Triệu Vệ Quốc, đợi ngày mai cha Triệu phẫu thuật xong, thì đổi Triệu Vệ Cường đến thay, ngày thứ ba đổi lại Triệu Vệ Quốc.
Hai anh em bọn họ thay phiên đến trực đêm, đều là đàn ông, lại là con trai mình, cha Triệu cần làm gì cũng có thể tự do mở miệng sai bảo.
Vấn đề nằm viện căn bản đều được xử lý tốt, trễ một chút, Hứa Đào sẽ ra ngoài mua một ít đồ dùng cá nhân dùng hằng ngày, những thứ khác cũng không có vấn đề lớn gì.
Ngưu Chính Trực nói sẽ đến thăm cha Triệu, buổi chiều khi có thời gian, thật sự đã đến. Cố ý ra ngoài mua một ít hoa quả rồi cùng Chu Hải Chí qua.
“Chú Triệu.” Chu Hải Chí vào phòng bệnh, cười với Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc gật đầu với Chu Hải Chí, không nhận ra Chu Hải Chí.
Anh nhìn thấy cậu bé cùng đi vào với Ngưu Chính Trực, đang muốn hỏi Ngưu Chính Trực, cậu bé này là ai, tầm mắt vừa dời đi lại chuyển trở về, sau đó nghiêm túc nhìn gương mặt của Chu Hải Chí.
Triệu Vệ Quốc cảm thấy cậu bé rất quen mắt, trí nhớ anh tốt, dù Chu Hải Chí rất khác với cậu bé gầy yếu không ngẩng đầu trước đây, nhưng Triệu Vệ Quốc vẫn nhận ra được từ ngũ quan.
“Cháu là Tiểu Chí!” Triệu Vệ Quốc mở miệng giọng nói rất kinh ngạc.
Triệu Vệ Quốc giống với Hứa Đào, đều nhớ dáng vẻ trước đây của Chu Hải Chí.
Nhưng Chu Hải Chí không phải người lớn, nếu là người lớn, ngũ quan căn bản đã cố định, chiều cao và dáng người cũng tương đối dễ nhìn ra, dù thời gian bảy tám năm, có thay đổi cũng sẽ không quá nhiều.
Nhưng Chu Hải Chí trước đây là một cậu bé gầy yếu, hiện tại thay đổi rất nhiều, căn bản không liên quan với cậu bé suy dinh dưỡng trước đây, chiều cao lại hơn một mét bảy, nhìn rất hoạt bát.
Dù thời gian ngăn cách bảy tám năm, dáng vẻ của cậu bé trước mặt vẫn khớp với cậu bé trong trí nhớ của Triệu Vệ Quốc.
“Chú Triệu.” Chu Hải Chí khẽ mỉm cười.
“Cháu lớn rồi, lâu quá không gặp cháu, vừa nãy suýt chút nữa chú không nhận ra cháu rồi.” Triệu Vệ Quốc nói thật.
Chu Hải Chí dường như là muốn có được hiệu quả này, cậu bé mười lăm tuổi có chút nghịch ngợm.
Nhưng không thể không nói kỳ thực rất tốt, Hứa Đào cũng được, Triệu Vệ Quốc cũng được, đối với Chu Hải Chí đều mang lòng thương xót, đồng cảm, hiện tại đột nhiên nhìn thấy cậu, lại phát hiện cậu bé lớn như vậy, sống rất tốt, cảm xúc đồng thời cũng vì cậu mà vui vẻ.
“Vệ Quốc, đây là con trai anh, như thế nào, có đẹp trai không? Có hoạt bát không? Có giống anh không? Ha ha!” Ngưu Chính Trực vỗ vai Chu Hải Chí vui vẻ hớn hở, lúc hỏi Triệu Vệ Quốc, giọng nói vô cùng tự hào.
“Con trai anh à? Sao em không biết Tiểu Chí là con trai anh?” Triệu Vệ Quốc cùng vô cùng nghi ngờ.
Lúc ở trong quân đội, chưa từng nghe nói Ngưu Chính Trực kết hôn, hoặc làm báo cáo kết hôn, đính hôn gì cũng không có, sau khi giải ngũ, mấy năm trước gặp được ở Dương Thành, anh ta làm công nhân xây dựng, lúc ấy anh ta cũng không nói bản thân lại có một đứa con trai, còn là Chu Hải Chí?
“Không sai, con anh, con ruột anh nếu giả bao đổi trả.” Ngưu Chính Trực khoe khoang vô cùng vui vẻ: “Chuyện này nói ra dài, trước đó anh từng nói với em dâu rồi, nếu chú tò mò, để tối nay em dâu nói cho chú nghe.”
“Được.” Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Lúc này cha Triệu đã thay quần áo bệnh nhân, không nằm trên giường mà ngồi trên ghế trong phòng, biết Ngưu Chính Trực là đồng đội của Triệu Vệ Quốc, liền cười híp mắt khách khí nói cảm ơn.
Triệu Vệ Quốc và Ngưu Chính Trực cũng có một khoảng thời gian không gặp nhau, Ngưu Chính Trực hỏi thăm sức khỏe cha Triệu xong, bảo cha Triệu cố gắng bồi dưỡng cơ thể, rồi trò chuyện với Triệu Vệ Quốc.
Triệu Vệ Quốc cũng mới biết mẹ của Ngưu Chính Trực, bà nội của Chu Hải Chí phẫu thuật sỏi mật, lúc này đang nằm ở trong phòng bệnh bên cạnh.
“Bác ấy làm phẫu thuật tốt không?” Triệu Vệ Quốc hỏi Ngưu Chính Trực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận