Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 578. Ở cữ 4

Cơ thể Hứa Đào yếu ớt, bình thường cũng không làm chuyện gì, điều này cũng khiến mẹ Triệu buồn rầu.
Cái này nếu là ở thôn quê, bà cũng không sợ, mấy nàng dâu đó sức khỏe ai cũng tốt, nhưng mẹ Triệu bị đứa con gái Triệu Vệ Cúc trước kia sinh non dọa gần chết, sau này Lưu Thanh Thanh - mẹ ruột Triệu Lệ Nam mất máu quá nhiều mà mất, cũng khiến mẹ Triệu có chút ám ảnh.
Lúc bà thúc giục sinh con, không nghĩ nhiều như thế, sau khi Hứa Đào mang thai, mẹ Triệu cũng vui vẻ, mãi cho đến lúc này, bà mới bị tình cảm phức tạp, hốt hoảng xâm lấn.
“A di đà Phật, ông trời ơi, nhất định phải phù hộ con dâu con bình an.” Mẹ Triệu lặng lẽ cầu nguyện.
Hứa Đào vào phòng sinh hơn hai tiếng đồng hồ, mọi người đợi đến vô cùng bất ổn.
Hứa Đào ở trong phòng sinh, cảm thấy bản thân sắp bị đau chết rồi, nhưng lại không thể đau chết, cơn đau phía dưới hành hạ thể xác và linh hồn cô, bác sĩ còn nhắc nhở cô nên dùng sức như thế nào, dùng lực ra sao.
Mỗi một giây, mỗi một phút đều giống như đang hành hạ.
Dù sao cô thật sự chưa từng nghĩ, sinh con sẽ đau như vậy, mãi đến khi thật không dễ dàng sinh đứa trẻ ra, bác sĩ bế một đứa trẻ đỏ hỏn qua cho cô xem, Hứa Đào cũng không thể tỉnh lại.
“Chúc mừng cô, đã sinh một đứa con gái.” Nữ bác sĩ cười híp mắt nói với Hứa Đào.
“...” Hứa Đào nhìn đứa trẻ đỏ giống ông già nhỏ có hơi xấu xí, cô có chút muốn khóc.
Đứa trẻ cô vất vả sinh ra, sao nó lại xấu thế?
“Cô có muốn hôn đứa bé một cái không?” Nữ bác sĩ hỏi cô.
Hứa Đào vội lắc đầu, cô đã mất sức rồi, lại rất sợ bác sĩ đưa đứa trẻ xấu xí này đến trước mặt bảo cô hôn.
Mặc dù biết rõ đây là đứa trẻ cô tốn hết sức sinh ra, nhưng cô vẫn rất suy sụp, cũng không thể hôn được.
Bác sĩ lau đứa trẻ một chút, sau khi gói chăn nhỏ xong hỏi cô, có muốn đưa đứa trẻ ra ngoài trước không.
Hứa Đào biết, từng thấy chuyện rất nhiều đứa trẻ bị làm lẫn lộn, dù đứa trẻ này trông không đẹp lắm, nhưng vẫn lắc đầu.
Cô rất buồn ngủ, rất mệt, muốn ngủ, nhưng vẫn kiên cường chống đỡ tinh thần nhìn đứa trẻ chằm chằm.
Sau khi bác sĩ xử lý cho Hứa Đào sạch sẽ, mới đẩy sản phụ và đứa trẻ cùng ra khỏi phòng sinh.
“Chúc mừng mọi người, đã sinh một vị tiểu thư, mẹ con bình an, đứa trẻ nặng ba ký ba.” Sau khi nữ bác sĩ đi ra liền nói với người nhà họ Triệu.
Cha mẹ Triệu, Kim Nhất Đào đều rất vui vẻ.
“Con gái sao! Con gái tốt, con gái tốt!” Mẹ Triệu cười híp mắt gật đầu.
Triệu Lệ Nam bình tĩnh liếc đứa trẻ một cái, sau đó nhìn về phía Hứa Đào mệt mỏi.
“Em vất vả rồi.” Triệu Vệ Quốc nhìn thấy Hứa Đào và đứa trẻ cùng ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ vô cùng tiều tụy của Hứa Đào, cúi người lại gần, hôn lên trán Hứa Đào.
Hứa Đào mếu máo: “Đứa trẻ thật xấu.” Âm thanh vừa khàn vừa nhỏ.
“...” Xấu sao? Vẻ mặt của Hứa Đào thật sự ghét bỏ và lo lắng, nhất thời Triệu Vệ Quốc vẫn thật sự không biết làm sao tiếp lời.
“Sao dáng dấp đứa trẻ này xấu như thế, a! Bé cưng, sao cháu xấu như vậy nhỉ!” Mẹ Triệu trái lại không để ý giới tính của đứa trẻ, biết là một đứa con gái cũng vui vẻ, cười híp mắt nhận lấy đứa trẻ từ trong tay y tá, còn đùa giỡn với đứa trẻ.
Hứa Đào có chút muốn khóc, sau khi nghe thấy mẹ Triệu nói vô cùng xấu, vô cùng khó chịu.
“Làm sao đây? Xấu như vậy dưỡng một chút có thể đẹp không?” Hứa Đào vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn gắng gượng hỏi.
Nói thật, nếu không phải biết đây là đứa trẻ mình sinh, Hứa Đào cũng nghi ngờ có phải bị đổi rồi không.
“Ôi trời! Vất vả cho Tiểu Đào rồi, dáng dấp đứa trẻ nhà chúng ta thật sự xấu quá, cái mũi nhỏ, đôi mắt nhỏ đều giống con, mẹ chưa thấy đứa trẻ mới sinh nào xấu như vậy, thật tốt.” Mẹ Triệu cười híp mắt nói.
“...” Hứa Đào nhắm mắt lại có chút tuyệt vọng.
Giống cô? Cô có xấu vậy không, bà ấy nhìn từ chỗ nào giống cô? Hứa Đào thật sự muốn khóc.
Triệu Lệ Nam mím môi đi đến bên cạnh mẹ Triệu, nhìn em gái mình, ừm, mặt đỏ, tóc rất đen, nhăn nhúm, thực sự xấu.
Cậu bé hy vọng có một em trai, sinh em gái trái lại cũng không có vấn đề, nhưng đứa bé gái xấu như vậy làm sao tốt được?
Triệu Lệ Nam trước giờ chưa từng thấy dáng dấp đứa trẻ mới sinh cũng không nhịn được rầu rĩ, cậu bé cảm thấy, sau này sợ là cậu phải cố gắng mới được, em gái xấu như vậy, sau này e rằng không dễ gả đi.
“Mẹ, không sao, sau này còn sẽ chăm sóc em gái thật tốt, xấu thì xấu, con không ghét!” Triệu Lệ Nam an ủi Hứa Đào.
“Ừm.” Hứa Đào gật đầu.
Mặc dù không ngờ tới, nhan sắc của cô và Triệu Vệ Quốc có thể sinh ra đứa trẻ xấu như vậy, nhưng có thể làm sao? Con mình sinh, xấu thì xấu một chút, nhưng cũng là con, nuôi chứ.
Kim Nhất Đào là người Bắc Thành, ông ta đứng lên xem đứa bé: “Đứa trẻ này không xấu, trẻ con mới sinh ra, như thế này đã đẹp rồi.”
Ông ta từng thấy trẻ con vừa mới sinh, dáng dấp đứa trẻ này, đã coi như là bé con vô cùng xinh xắn rồi.
“Đầu bếp Kim, chỗ chúng tôi có một cách nói xưa, đứa trẻ này vừa mới sinh, không thể khen xinh xắn, phải khen ngược lại.” Mẹ Triệu cười gật đầu giải thích.
Bà cũng cảm thấy đứa trẻ rất xinh xắn, cho nên mới hùa theo Hứa Đào nói thật xấu.
“Hửm?” Hứa Đào chớp mắt.
Tỉnh Ôn có cách nói này sao? Hứa Đào mờ mịt nhìn về phía Triệu Vệ Quốc.
“Trẻ con phải khen ngược lại.” Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận