Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 105. Buông tha 3

"Sao vậy?" Hứa Đào nhìn đứa nhỏ dừng lại không tiến lên thì hỏi.
"Mẹ, ôm con đi. Giày bẩn mất." Triệu Lệ Nam giương cao chân nhỏ, hướng về phía Hứa Đào đưa tay nhỏ mập ú ra.
"Dơ bẩn thì dơ bẩn, về nhà rửa là được." Hứa Đào không biết làm sao.
Bé trai mà lại như vậy thì cái này cũng không tốt, hơn nữa trước khi ra cửa cô liền thấy đứa quá chú ý chăm sóc đến vẻ đẹp của mình, trong lòng cũng có để ý, không nghĩ tới đứa nhỏ đến độ ngay cả giày cũng không muốn làm bẩn.
"Không được." Triệu Lệ Nam bĩu môi lắc đầu.
Giày nhỏ con heo của cậu bé không thể làm bẩn.
"Nhưng mẹ cũng không ôm nổi con, con quá béo." Hứa Đào buông tay một cái, tức cười đứa nhỏ.
Triệu Lệ Nam không béo, nhưng nếu ôm lâu cũng rất mỏi tay, nhất là trời nóng bức này, nhưng cô ngửi các loại mùi vị thức ăn trong chợ bán, nhìn lại bốn phía chung quanh hỗn loạn, quả thật cũng sợ đứa nhỏ sẽ dập đầu đụng phải, liền thở dài khom người ôm lấy đứa nhỏ.
"Mẹ, Tiểu Nam không béo." Triệu Lệ Nam được Hứa Đào ôm, đứa nhỏ rất vui vẻ, còn ghé vào bên tai cô nói chuyện.
"Đúng đúng đúng, Tiểu Nam nhà chúng ta không béo một chút nào." Hứa Đào đáp lời, ôm Triệu Lệ Nam đi tới chỗ bán cá tôm.
"Mẹ, rồng." Triệu Lệ Nam được Hứa Đào ôm vào trong ngực, mới đi đến trước gian hàng cá, đứa nhỏ liền tinh thần phấn chấn chỉ con lươn nói là rồng.
Hứa Đào không nhịn được muốn bật cười, rốt cuộc cô đang ôm lấy một đại bảo bối thiên tài gì đây?
Bên cạnh, người bán cá cũng cười: "Đứa nhỏ này thật thú vị, đây cũng không phải là rồng, đây là con lươn, con lươn đồng."
"Đứa ngốc." Hứa Đào sờ đầu đứa trẻ một cái, ngay sau đó ánh mắt nhìn về phía con lươn, hơi bị hình dáng của những thứ con lươn kia hù dọa.
Lái buôn đựng không ít con lươn trong rổ, con nào con nấy to béo, bây giờ thuốc trừ sâu khiến chúng béo lên vẫn chưa thông dụng, trong đồng ruộng, trong sông nhỏ, dòng suối nhỏ, những thứ hoang dại này vẫn rất thường gặp, cá nhỏ tôm thước nhỏ bắt được một bó to, cũng vì vậy con lươn đồng cũng rất lớn.
Hứa Đào là thích ăn lươn, nhưng cũng có chút sợ những con lươn này, thật sự là vẻ ngoài của con lươn đáng sợ, toàn thân trơn nhớt linh hoạt, nhưng nghĩ tới mùi vị của món lươn xào xối mỡ, Hứa Đào lại cảm thấy phải mua một ít nếm thử mới được.
Con lươn đồng chỉ có ở thời đại này, sau này muốn ăn sợ là cũng không ăn được loại thuần chính dã vị như vậy, dẫu sao loại nuôi dưỡng ở đời sau quá phổ biến.
"Ông chủ, con lươn này ông bán thế nào?"
"Ba hào một cân, có muốn không? Tôi chọn cho cô hai con lớn." Con lươn mang mùi tanh của đất, thời đại này không hề được ưa chuộng, mọi người tương đối thích bỏ tiền mua thịt ăn hơn.
"Vậy cho tôi ba con." Mỗi con lươn này nhìn cũng chừng một cân, ba cân đã rất nhiều.
"Được thôi.”
Lái buôn trả lời xong, từ bên cạnh nắm lấy hai sợi rơm, đưa tay liền bóp con lươn, rơm rạ từ trong miệng con lươn đi ra, mấy sợi rơm xoắn lại vào nhau, còn cố ý chừa lại chỗ để xách.
Tất cả được xử lý rất thô bạo cũng rất lưu loát.
"Cám ơn ông chủ." Hứa Đào hít sâu, thấy ông chủ sau khi bỏ lên cân thì đưa con lươn không ngừng nhúc nhích qua, có chút hối hận vì đã mua chúng.
Nhưng mua cũng mua rồi, Hứa Đào trấn an mình, đưa tay cẩn thận nhận lấy con lươn.
Ba con lươn tổng cộng hơn ba cân, Hứa Đào trả tiền, lại chạy một chuyến đến cung tiêu xã gần đó, mua một ít gia vị, mới xách con lươn một đường về nhà.
"Mẹ, con lươn này ăn ngon không?" Sau khi Triệu Lệ Nam ra khỏi chợ, đứa nhỏ liền chịu tự đi.
Hứa Đào xách ba con lươn, để rất xa người, rất sợ con lươn chạm vào thân thể, cô quả thực không muốn bị lươn đụng chạm, dính phải mùi của nó.
"Ăn ngon." Nhưng đứa nhỏ hỏi ăn có ngon hay không, Hứa Đào đương nhiên vẫn nói với đứa nhỏ là ăn ngon, còn khoa trương một phen.
Lươn xào xối mỡ thuộc về món ăn nổi tiếng truyền kỳ, ăn rất ngon, thật sự có thể khiến người thèm ăn đến chảy nước miếng.
"Oa!" Triệu Lệ Nam lập tức lộ ra vẻ mong đợi, trong tay kéo dù che mưa điên cuồng chạy về phía trước.
Hứa Đào một tay xách con lươn, tay kia còn xách một túi vải nhỏ, rất nặng, cho nên không có cách nào cầm dù, không thể làm gì khác hơn là giao cây dù cho Triệu Lệ Nam cầm giúp, đứa nhỏ thế mà chịu cầm, nhưng bây giờ đứa trẻ cũng chưa cao bằng một cái dù nên cũng không có cách nào cầm đàng hoàng.
Chiếc dù màu đen to cũng thật nặng, Triệu Lệ Nam không cầm nổi liền trực tiếp kéo dù đi.
Hứa Đào theo ở phía sau, dặn dò đứa nhỏ chậm một chút, nhưng Triệu Lệ Nam kéo dù chạy vui vẻ. Dù ở trên đường, phát ra tiếng vang, cũng khiến đứa nhỏ càng vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận