Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 134. Lỗ tai 1

Dương Thành bỗng nhiên nói lạnh là lạnh, buổi tối ngủ với một cái chăn mỏng cộng thêm tấm thảm, đến nửa đêm cũng không thể chống chọi được với cái lạnh, Hứa Đào cứ thế bị cái lạnh đánh thức.
Hứa Đào tỉnh lại cả người lạnh buốt, nghe thấy tiếng gió thổi vù vù bên ngoài, có chút mờ mịt, cô co người lại dán sát về phía Triệu Lệ Nam.
Tại thời điểm này cô vô cùng hối hận, sao mình không chuẩn bị chăn mùa đông sớm hơn, không thể không nói, Hứa Đào cũng rất sơ ý ở một số phương diện.
“Sao em thức rồi?” Triệu Vệ Quốc hỏi Hứa Đào.
“Anh cũng chưa ngủ sao.” Hứa Đào ngạc nhiên trả lời Triệu Vệ Quốc: “Sao bên ngoài gió thổi mạnh như vậy?“
Tiếng gió to dọa người, khá giống dáng vẻ quỷ khóc sói gào.
“Dương Thành là như vậy.” Triệu Vệ Quốc rất bình tĩnh, anh trấn an Hứa Đào, không cảm thấy tiếng gió rít bên ngoài đáng sợ.
Bản thân Triệu Vệ Quốc rất can đảm, huống hồ anh đã ở lại Dương Thành mười mấy năm rồi.
“Sao nửa đêm còn lạnh hơn trước đó nhiều như vậy chứ!” Hứa Đào run rẩy ôm lấy Triệu Lệ Nam, chỉ có thể miễn cưỡng dựa vào cái bếp lò nhỏ này để sưởi ấm, Triệu Lệ Nam vẫn ngủ rất say, đứa trẻ mềm mại, ôm cậu cũng đỡ hơn một chút.
“Ừm, nhiệt độ đã giảm xuống thấp rồi. Em có muốn vào trong vòng tay anh không?” Giọng người đàn ông trở nên đặc biệt trầm trong bóng tối.
Ánh mắt Hứa Đào sáng lên, cô có hơi mong chờ là sao ta?
Ừm, có lẽ bình thường ôm nhau ngủ đã quen rồi, bây giờ không có anh ôm, cô thật sự không quen lắm.
Triệu Vệ Quốc hỏi Hứa Đào xong, cũng không đợi Hứa Đào trả lời, liền đưa tay sờ nhiệt độ của Triệu Lệ Nam, đứa trẻ ngủ rất ngoan, ít khi đạp chăn bông, nên Triệu Vệ Quốc đã chuyển chỗ con trai mình như chuyện đương nhiên.
So với con trai, hiện tại anh muốn ôm lấy người vợ đang không có cảm giác an toàn hơn.
Sau khi Triệu Vệ Quốc dời chỗ Triệu Lệ Nam, liền tiến đến bên cạnh Hứa Đào, Hứa Đào rất lạnh, vì trước đây cô từng rơi xuống nước, cứ đến mùa đông thì vô cùng sợ lạnh.
Triệu Vệ Quốc chắc chắn là một cái lò sưởi lớn, rõ ràng còn ấm hơn cậu nhóc Triệu Lệ Nam, Hứa Đào trực tiếp chui thẳng vào ngực người đàn ông.
“Người anh thực sự rất nóng.” Hứa Đào nói vừa ngạc nhiên vừa ghen tị, vùi trong ngực của Triệu Vệ Quốc, áp bàn tay lạnh buốt vào ngực người đàn ông.
“Cứ tới mùa đông tay chân em đều lạnh như vậy sao?” Triệu Vệ Quốc cũng cảm nhận được Hứa Đào thực sự rất lạnh, thảo nào tỉnh dậy vì lạnh.
“Ừm.” Hứa Đào nhẹ nhàng trả lời một câu.
“Vậy em có thể quen với thời tiết ở quê nhà tỉnh Ôn sao?” Triệu Vệ Quốc bất giác hỏi, người phụ nữ sợ lạnh như vậy, ở quê nhà tỉnh Ôn vừa lạnh vừa ẩm ướt, còn không biết tay chân nhỏ bé bị lạnh thành dạng nào đây!
"Ở tỉnh Ôn, mùa đông đến là mùa em khó khăn nhất, mỗi ngày đều phải ngâm chân trước khi đi ngủ, nếu không chân lạnh đến mức em không ngủ được.” Hơn nữa, cái lạnh ở tỉnh Ôn và cái lạnh khô ở phía Bắc không giống nhau, cái lạnh ở tỉnh Ôn là kiểu lạnh đến mức thấu xương.
Trong không khí còn có sương mù, khiến người ta đặc biệt khó chịu.
Lúc này Hứa Đào nhớ tới nguyên chủ trước đây cứ tới đêm mùa đông, ngủ cả đêm, tay chân cũng lạnh cóng, liền bất giác áp chân lên đùi Triệu Vệ Quốc.
Thực sự là người Triệu Vệ Quốc rất nóng, mà chân của cô quá lạnh rồi.
Triệu Vệ Quốc cảm nhận được hai bàn chân nhỏ áp lên, hai người ôm lấy nhau, anh liền đưa tay xuống dưới, Hứa Đào lạnh đến mức rúc vào ngực anh, bàn tay của người đàn ông vừa đủ để nắm lấy chân Hứa Đào.
“Bếp lò, vất vả cho anh rồi.” Hứa Đào sợ nhột, nhưng lòng bàn tay ấm áp của Triệu Vệ Quốc ôm lấy bàn chân nhỏ bé của cô, cảm giác thoải mái đó ngay lập tức khiến cô nộp vũ khí đầu hàng.
Khó trách có được một người đàn ông làm ấm gối chăn là mơ ước của cả đám phụ nữ giàu có, lấy khoảnh khắc này mà nói, Hứa Đào cũng hiểu rõ được tâm trạng của những người phụ nữ giàu có đó, có đôi khi đàn ông thật sự rất hữu dụng.
“Ngủ đi!” Triệu Vệ Quốc ủ chân Hứa Đào, sau khi ủ ấm, anh đổi qua chân khác, cánh tay còn lại ôm lấy eo Hứa Đào.
“Ừm, anh chú ý đến Tiểu Nam một chút, đừng để thằng bé bị lạnh.” Hứa Đào buồn ngủ gật đầu, cô chỉ là bị đánh thức bởi tiếng gió vù vù bên ngoài.
“Được.” Triệu Vệ Quốc thuận miệng trả lời.
Hứa Đào dựa vào ngực người đàn ông, cảm nhận được nhiệt độ như lò lửa của người đàn ông, thoải mái tìm một tư thế hài lòng nhất, rồi an tâm nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
Ban đêm ở Dương Thành có gió lạnh, sáng sớm thức dậy, bên ngoài mặt trời vẫn chiếu sáng rực rỡ, nắng rất to, như không hề bị ảnh hưởng bởi trận gió mạnh một chút nào.
Hứa Đào nhe răng tỏ vẻ cô chưa bao giờ thấy thời tiết kỳ lạ như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận