Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 148. Tố cáo 5

"A!" Hứa Đào không khống chế được phát ra chút âm thanh, sau đó há miệng cắn bả vai Triệu Vệ Quốc.
Thân thể Triệu Vệ Quốc căng thẳng, nhìn Hứa Đào vùi đầu vào bả vai anh phát tiết, giơ tay lên sờ đầu cô một cái, khóe môi nhếch lên một nụ cười.
Hứa Đào vừa tức vừa thẹn, hận không thể cắn chết Triệu Vệ Quốc, nhưng thân thể lại rất thành thực.
Cô và Triệu Vệ Quốc đang học phương diện này, vẫn đủ ăn ý, cũng vì vậy, cô đã sớm quen với phương thức của anh, đương nhiên không gánh nổi khiêu khích của anh.
"Mẹ. . ."
Đột nhiên âm thanh mềm mại của Triệu Lệ Nam vang lên.
". . ."
". . ."
Trong phòng nháy mắt an tĩnh lại, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc cũng không dám tin mà dừng lại, ngay cả hô hấp cũng hết sức thu liễm và khắc chế.
Nhưng cuối cùng vẫn làm ra một ít tiếng vang, cũng đánh thức Triệu Lệ Nam, đứa nhỏ mơ mơ màng màng tỉnh lại, nghi ngờ lớn tiếng kêu một tiếng.
Toàn thân Triệu Vệ Quốc cứng đờ, Hứa Đào cũng lần đầu cảm giác âm thanh nhỏ bé của Triệu Lệ Nam dọa người như vậy, trong nháy mắt dày vò cô không còn sức lực, sau lưng còn toát hơi lạnh.
Thời khắc này hoàn toàn không biết phải hình dung như thế nào, Triệu Vệ Quốc cũng không nghĩ tới, Triệu Lệ Nam, con trai ruột của anh rõ ràng đã ngủ, còn có thể vào loại thời khắc mấu chốt này đột nhiên tỉnh lại kêu một tiếng mẹ.
Một tiếng mẹ này, uy lực tương đối lớn, cũng tương đối đáng sợ.
"Ngoan, ngủ đi." Hứa Đào đẩy Triệu Vệ Quốc một cái. Triệu Vệ Quốc không nhúc nhích, không thể làm gì khác hơn là đưa tay ra sờ đầu Triệu Lệ Nam một cái, nhẹ nhàng dỗ.
Đứa nhỏ vốn ngủ mơ hồ, chẳng qua là cảm giác có chút âm thanh kỳ quái mới tỉnh lại, kêu một tiếng mẹ, sau khi được Hứa Đào đáp lại, đứa nhỏ liền dụi dụi về phía cô, ngay sau đó lại ngủ say.
Triệu Lệ Nam hành động rất bình tĩnh, lại khiến Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc hơn nửa đêm đang trong giây phút khẩn cấp đột nhiên bị dọa sợ đổ mồ hôi lạnh cả người.
"Đi xuống." Hứa Đào chờ giây lát, đến khi Triệu Lệ Nam dường như đã ngủ, cô mới nhìn Triệu Vệ Quốc nhe răng cảnh cáo.
Triệu Vệ Quốc ẩn nhẫn, không thuận theo Hứa Đào, bất đắc dĩ vùi đầu tiếp tục phấn đấu.
Làm đàn ông bình thường, Triệu Vệ Quốc bày tỏ, loại thời điểm này có thể dừng lại sao? Không thể!
Lau ——
Hứa Đào giận đến thiếu chút nữa ngất xỉu, không muốn phối hợp với anh, nhưng Triệu Vệ Quốc thấp giọng dỗ, Hứa Đào sợ đánh thức Triệu Lệ Nam lần nữa, chỉ có thể miễn cưỡng hốt hoảng phối hợp chiến đấu.
Xong chuyện, Triệu Vệ Quốc không sợ lạnh mà mặc quần, ở trần đi phòng bếp cầm khăn lông và nước nóng đưa cho Hứa Đào lau người.
Hứa Đào đỏ mặt làm ổ trong chăn, giận đến thẹn thùng, hoàn toàn không muốn nói chuyện, chỉ có thể trừng Triệu Vệ Quốc.
Sau khi Triệu Vệ Quốc được như ý, cũng rất có kiên nhẫn, phục vụ Hứa Đào xong thì lại tắt đèn nằm lên giường, nhẹ nhàng ôm Hứa Đào đang tức giận vào lòng, còn ghé vào bên tai cô nói chuyện.
"Mới vừa rồi nếu như bị dọa sợ mà xảy ra tai nạn thì hạnh phúc nửa đời sau của em coi như chôn vùi." Triệu Vệ Quốc thở dài, hết sức nhớ cuộc sống ở căn phòng cách vách trước đây.
Cũng thật may, ngày mai có thể lấy chăn mùa đông được đặt làm riêng, có thể trở về phòng của vợ chồng bọn họ, tiếp tục cuộc sống không thẹn thùng.
Hứa Đào vốn tức giận, Triệu Vệ Quốc còn dám nói, nắm tay chồng mình tức giận cắn một cái, nghe được anh la lên một tiếng, sau đó tức giận trong ngực mới nhẹ đi chút.
Hai vợ chồng ầm ĩ một hồi, sau khi tắt đèn thì an tĩnh lại, Hứa Đào cũng không bao lâu liền ngủ, dẫu sao trước khi cô ngủ cũng đã hung hăng gặm cắn Triệu Vệ Quốc một hớp trút giận.
"Chó con." Triệu Vệ Quốc cảm nhận được hô hấp vững vàng của Hứa Đào, hơi nhổm dậy kéo chăn lại cho Triệu Lệ Nam, lại cúi người hôn trán cô, ngay sau đó mới ôm vợ, bình yên chìm vào giấc ngủ.
. . .
Qua một đêm, hôm sau dậy sớm, tinh thần Triệu Vệ Quốc không tệ, bên ngoài ánh sáng rực rỡ, cũng không có cuồng phong nổi lên, thậm chí có dấu hiệu ấm trở lại sau hai ngày hạ nhiệt.
Triển Dược rất tôn trọng Triệu Vệ Quốc, Triệu Vệ Quốc nói anh ta hôm nay tới nhà một chuyến nói chuyện, sáng sớm Triển Dược đã mặc thường phục tới đây.
Hứa Đào và Triệu Lệ Nam lúc ấy còn chưa dậy nổi, Triệu Vệ Quốc cũng không đánh thức cô.
Anh và Triển Dược tự ý ở phòng khách nhỏ giọng nói tới chuyện chuẩn bị nhận thầu xe taxi của công ty, cũng hy vọng Triển Dược có thể giúp đỡ, cha của anh ta ở bộ đội có chức vị không thấp, tương đối mà nói, Triển Dược có thể nói chuyện giúp, có bộ đội giúp đỡ, tỷ lệ bảo đảm thành công ở ngân hàng cũng sẽ cao hơn rất nhiều.
Bạn cần đăng nhập để bình luận